Nó sẽ là một giấc mộng đẹp của riêng cậu, nếu như nó không mang lại cảm giác thật đến đáng sợ. Cảm giác ấy thực sự rất thật! Cậu cảm nhận được hơi thở đều đều ấm nóng phả ra từ mũi Taehyung, cảm nhận được làn môi mát lạnh áp chặt lên môi cậu một cách từ tốn, không mãnh liệt, chỉ đơn giản là ... hôn theo kiểu Kim Tae Hyung thôi !
Đã một tuần kể từ khi cậu phẫu thuật, tình trạng sức khỏe cũng đã ổn định hơn, vài ngày nữa có thể xuất viện. Hôm nay, Bangtan có lịch diễn, khiến cậu cả ngày chỉ có thể buồn chán nằm đọc sách. Ngày hôm nay là một ngày mưa rả rích từ tận sáng sớm cho đến hoàng hôn bấy giờ. Tất cả mọi cảnh vật cũng bị mưa làm cho nhuốm màu buồn thê lương. Cậu vẫn giữ thói quen ngắm nhìn mưa bên cửa sổ như thế. Tách cà phê nóng trên tay, cậu nhấp một ngụm, rồi tự cười thỏa mãn. Mùi hương caramel macchiato, đã lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Jungkook bình thản quay lưng lại vì nghĩ chắc là các thành viên đến. Nhưng không chỉ các thành viên, mà lần này lại có thêm một nhân vật khiến cậu sửng sốt không nói thành lời.
- Bang ... PD-nim
Đứng trước cửa kí túc xá của Bangtan, nhịp tim Jungkook đập nhanh hơn bình thường gấp chục lần. Và còn sốc hơn nữa khi cậu biết được Kim Tae Hyung hôm nay cũng ở kí túc. Hai bàn tay không ngừng đan chặt vào nhau, Jungkook hít thở thật sâu nhằm ổn định tinh thần, nhưng đều THẤT BẠI! Trong đầu cậu hiện lên bao nhiêu viễn cảnh sắp diễn ra, nào là anh sẽ không nhân nhượng mà đuổi thẳng cổ cậu ra khỏi kí túc, rồi đến cậu có thể sẽ bị anh quẳng bị lầu 7 xuống dưới đất ... Ôi, cậu còn quá trẻ để chết cơ mà !!!
" - Ta muốn cháu trở lại BTS!
- Bố Bang... à quên... chủ tịch, cháu không nghĩ cháu sẽ làm được. Vả lại, có thể sự trở lại của cháu sẽ khiến BTS gặp trở ngại.
- Ta tin cháu có thể làm được, vì chẳng ai có thể thay thế được Jeon Jungkook cháu cả. Hành lí của cháu ta đã gửi đến kí túc, tiền phòng trọ lẫn viện phí ta cũng đã thanh toán rồi. Aigoo, thằng nhóc này của ta sao lại thành ra như vậy?"
Đánh chết cái sự mềm lòng của cậu đi. Thật sự bây giờ Jungkook đang rất hối hận đây! Jin hyung cuối cùng cũng nhấn mã số. Cánh cửa được mở toang ra trước mặt Jungkook. Cảnh tượng thân quen trước mặt đã xa cách bao lâu nay chợt hiện ra trước mắt, khiến cậu vô cùng xúc động. Nhưng khoan xúc động đã, cậu đang lo muốn chết đây này. Chẳng phải bảo là Taehyung có ở nhà sao, sao chẳng thấy đâu vậy chứ? Thở phào nhẹ nhõm, cậu cùng các anh kéo vali vào trong. Đang khệ nệ xách đồ, cậu muốn bật ngửa ra sàn khi thấy anh lù lù xuất hiện từ trên ghế sofa. Thì ra nãy giờ anh nằm đây ngủ. Cả bọn bất động nhìn Taehyung, chờ đợi một cơn thịnh nộ kéo đến ầm ầm. Nhưng trái lại với mọi người, anh chỉ nhìn bâng quơ với đôi mắt còn ngái ngủ, buông một câu "Về rồi à?" rồi lại nằm trên sofa ngủ ngon lành. Đến giờ phút này, tất cả 6 người đều bật ngửa ra sàn. Jin đi đến đánh cho V một cái vào mông rõ kêu, khiến anh tức muốn chửi thề mà cũng không được:
- Yah, bọn anh đâu có về một mình. Bộ chú mày đui hay sao mà không thấy Jungkook?
- Thấy, nhưng như thế thì đã sao chứ!
Taehyung vừa nói vừa xoa xoa cái mông đang đỏ lên vì bị đánh của mình. Jin hyung bấy giờ đang bị hóa đá rồi. Với cái tính cách bấy giờ của Taehyung, anh phải chạy đến nện cho Jungkook một trận, hay đuổi cậu nhóc ra khỏi nhà. Nhưng tại sao, tại sao hôm nay V lại cư xử như vậy. Rốt cuộc là tại sao, vì sao,why??
Jimin đến sờ đầu Taehyung, liền bị anh cho ăn *beep*.
- Nè, mày thật sự không có để tâm sao?
- Lệnh của bố Bang, không cãi được, nghe theo thôi!
Taehyung nhún vai, đút hai tay vào trong túi quần ngủ, lững thững đi ngang qua cả đám đang mắt chữ A mồm chữ O kia. Riêng Jungkook lại cúi gằm mặt xuống, không nói nên lời. Đây là may mắn hay xui xẻo đây chứ? Taehyung không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ nói cái giọng đáng ghét khiến người ta muốn sát hại ngay tắp lự:
- Jimin, sang ở cùng phòng với tao!
- Tại sao? Tại sao? Ê ...
Chưa kịp hỏi, bóng dáng cao lớn của Taehyung đã khuất sau cánh cửa. Bấy giờ cả đám mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Đằng sau cánh cửa gỗ, có một người đang nở nụ cười. Một nụ cười hình chữ nhật kì lạ nhưng đáng yêu!