"Ông cả nè."
Ông cả là người cuối cùng đi vào. Cái nóng cũng hun hắn đến khó chịu. Hắn vừa mới ngồi xuống thì bà Tư thì thào kêu hắn, trong lòng hắn đang bực bội nên khẩu khí của hắn cũng chẳng mấy mặn mà. Hắn đáp:
"Gì?"
Bà Tư thấy khuôn mặt nhăn nhó của ông cả, trong lòng liền rùng mình. Trời đất, mới sáng sớm mà mặt mày thiu quắc thế này thì ai dám nói gì cho được nữa. Nhưng ngoài mặt bà vẫn cố gượng cười thật dịu dàng nói:
"Chả là thằng Phi em trai em đó, nó muốn qua đây chơi với em hai ba bữa. Nó gởi thư nói với em, nó nhớ em lắm mà em không tiện về nhà, xa quá. Nó cũng đang ở gần đây nên muốn qua thăm. Nên em hỏi ý ông cả coi cho nó qua chơi ít bữa được không ấy mà."
Ông cả nhăn mày đăm chiêu. Phi? Là thằng nào? Hắn dường như bị cái nóng gắt gỏng không có chút hơi mát nào hun cho đến não bị ngưng trệ. Nghĩ ngợi một lúc thì hắn mới chợt nhớ ra. À, hóa ra là cái thẳng ỏng à ỏng ẹo nhà mụ.
"Họ hàng nhà bà thì tôi thoải mái thôi. Đều là người nhà, tôi cấm cản để làm gì. Nó tới thì cứ cho nó tới. Miễn là nó đừng như hồi xưa, cái miệng cứ bép xép ùm trời. Tôi không thích quá ồn ào, dạo này tôi có nhiều công chuyện lắm." Ông cả phủi tay gật đầu đồng ý. Hắn cũng không thể ngang xương mà không cho người ta tới được. Dù gì cũng là em ruột của vợ hắn, coi như cũng là em của hắn.
"Dạ, em cảm ơn ông cả." Bà Tư sung sướng trong lòng, vui khích trả lời. Bà cũng nhớ đứa em này của bà lắm. Dù tánh tình nó không tốt nhưng bầu bạn rất thích hợp. Dạo này bà cũng có nhiều điều trong lòng, muốn tống ra mà không biết giải bày tâm sự với ai.
Sau bữa ăn, bà Tư về phòng hí hoáy viết thư gửi em mình.
☆.
Giờ đã là giữa trưa, con Lắm uể oải đứng trước cổng chính Kim gia ngồi bó gối một góc dưới bóng râm chời đợi. Bà Tư nhờ nó ra đây đón cậu Phi. Hôm nay cậu Phi sẽ sang chơi mà nó đã ngồi ở đây cỡ đâu hơn nửa canh giờ rồi mà chả thấy bóng dáng cậu Phi đâu.
"A! Cậu Phi tới ạ!" Đúng là cái mỏ nó linh. Vừa mới ngồi than thở một chút liền thấy cậu Phi xuống xe.
Người gọi là cậu Phi nhìn nó gật đầu. Khuôn mặt hất lên, ngẩng cao đầu huênh hoang đi vào cổng. Anh ta vừa đi vừa ngó hết chỗ này tới chỗ khác, đôi mắt săm soi đánh giá, khuôn miệng thì huếch lên, nửa môi nhếch cười.
"Chà, nhà gì mà vắng như chùa bà đanh vậy ta?" Anh ta vừa đi đi lại lại vừa nói.
"Dạ thưa cậu, cả nhà đều nghỉ trưa hết rồi ạ." Lắm đi đằng sau cúi đầu trả lời.
"Mày, đi lấy cho cậu cái gì đó để bỏ bụng. Nguyên đường một lèo đi đến đây chả ăn uống cái gì sất. Bụng đói meo cả rồi. Kiếm gì cho cậu ăn nhé." Anh ta vẫn ung dung đi thẳng ra sân vườn, chỗ có mấy cái ghế đá với bàn đá, ở đó hóng gió nghỉ mát coi bộ cũng thảnh thơi. Vừa đặt mông ngồi xuống, anh ta liền quay đầu kêu con Lắm đi lấy cho anh ta chút gì để ăn lót bụng.
"Dạ cậu không đến phòng mợ Tư luôn ạ?" Con Lắm hỏi.
"Thôi, cậu mày ngồi đây nghỉ ngơi xíu rồi tới sau. Đằng nào bả chẳng đang phè cẳng ra ở trỏng nằm ngủ?"
"Dạ cậu Phi, con đi ngay ạ."
Con Lắm vừa quay đầu chạy đi tới nhà bếp. Anh ta ở đây lật tách trà đặt sẵn trước mặt. Tay vừa cầm ấm trà lên, anh ta trợn mắt rồi bỏ xuống.
"Trời đất cơi. Cái nhà bự bành ki vậy mà cũng không có lấy một miếng trà? Khát muốn chết còn gặp ba cái đồ quỷ!" Anh ta tức tối, chửi ầm lên. Anh ta đánh mắt, láo liêng liếc nhìn xung quanh coi có ai để anh ta nhờ vả hay không.
"Chết dở! Cái Kim gia này coi coi có khác gì cái nhà hoang không? Bự như vậy mà chả lấy nổi một bóng người. Thiệt, nó tức cái mình á đa." Anh ta lại tiếp tục ngoáy miệng càu nhàu.
....
Em ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng. Trưa hôm nay mát mẻ hơn mấy hổm rài nên em ngủ ngon quá. Đánh một giấc no nê một canh rưỡi liền. Vừa thức giấc em liền lật đật rửa mặt sửa soạn đi ra vườn, đã quá giờ em tưới nước cho mấy bông hoa rồi.
"Ha, có người rồi kìa đa! Mau mau, mau làm giùm cậu mày một ấm trà coi. Cậu khát quá trời rồi nè." Anh ta ngồi chai lì cả mặt ghế mới thấy lú nhú một bóng người, mà cái con kia mần ăn gì lâu lắc, kêu lấy có cái ăn mà cũng rề rà. May giờ có người chịu ló đầu ra, anh ta khát nước sắp khô quéo rồi.
Vừa ngồi vừa lấy tay phẩy phẩy, nóng quá trời quá đất! Anh ta vừa phẩy vừa run chân rồi mới nhận thấy hình như người đằng sau mình nãy giờ vẫn đứng lặng đó. Anh ta xoay người nhìn em rồi chau mày.
"Không nghe cậu mày nói cái gì à? Cậu mày đang khát nên đừng có chọc cậu mày chửi!"
"Tôi không phải người ở." Em nhìn anh ta nổi đóa lên vẫn bình thản đáp.
"Không phải người ở? Mày không phải người ở thì là ai? Mày trông mặt mày cũng lạ quắc lạ quơ, mày từ xứ nào đến đây?" Anh ta nhìn em càng ngày càng khó chịu, anh ta vừa đói vừa khát, máu nóng trong người dâng lên tới tận não khiến anh ta quạu quọ, mặt mày bặm trợn đỏ lòm cả lên. Anh ta nhìn em không có chút thiện chí.
"Tôi là vợ của ông cả." Em nhẹ nhàng trả lời.
"Cái gì? Ái chà, tôi vừa mới nghe chuyện cười gì vậy đa? Vợ của ông cả? Mày là đàn bà à? Sao người ngợm như đàn ông vậy kia? Hay là mày bị điên điên khùng khùng nên mới xạo mồm nói khất đấy?" Anh ta cười khinh khỉnh nửa mắt nhìn em.
"Cậu Phi ơi, đồ ăn đây ạ!" Đúng lúc đó con Lắm chạy đến. Nó đặt mâm đồ ăn mới hâm lại thơm phức, khói bay là là trong không khí. Nó vừa đặt xuống rồi ngước mặt lên.
"Ủa, cậu Quốc cũng ở đây hả?" Nó hỏi.
"Ừ, cậu ra tưới nước cho mấy cái bông ấy mà." Em mỉm cười đáp.
Phi ngồi trên ghế nhìn hai người đáp qua đáp lại liền xụ mặt. Vậy cái thằng mặt trắng bóc trước mặt này là vợ của ông cả thật? Anh ta ê mặt đứng dậy, khuôn mặt quê độ hơi đỏ lên, nhìn con Lắm rồi lớn tiếng ra lệnh:
"Bưng mâm lên, cậu giờ không ăn ở đây nữa, bưng qua phòng mợ Tư."
"A, dạ cậu Phi." Con Lắm đang cười nhìn cậu Quốc nhà nó thì tự nhiên cậu Phi quát nó một tiếng. Nó giật mình quýnh quáng bưng cái mâm rồi nhanh chân theo anh ta đi về phòng bà Tư.
Em đứng ở đằng sau nhìn anh ta đỏng đảnh sãi chân.
☆.
"Chị! Mà ấy chà, phòng chị dùng mùi gì mà nghe thơm dữ?" Anh ta vẫn còn ê chề, hậm hực mở toang cánh cửa phòng bà Tư. Vừa bước vào liền ngửi được một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ, rất thoải mái. Làm anh ta cũng quên bớt đi cái bực bội trong người.
"Chú ba đến rồi đó à? Vô ngồi đi. Mùi này chị cũng không biết mùi gì nữa mà bữa con Lắm nó thay cho chị. Thấy thơm cũng kêu nó giữ lại luôn. Chú ba thích không? Thích thì chị kêu con Lắm nó gói vài gói mốt cho chú đem về." Bà Tư thấy em mình đến liền bật người dậy khỏi giường, đi đến bàn trang điểm vừa nói vừa chải lại tóc tai.
"Cũng được đó chị, mà đợt này em đến cũng thay mẹ nói chị hai vài câu. Bả già rồi nên cũng không lọ mọ viết được mấy chữ."
Hết chương 29.
Nhân vật mớiiii, nhưng cũng không quan trọng đâu =))))) mọi người coi như giải trí nà được roài
Cảm ơn jeonghalzim_ vì đã tài trợ bìa cho pía nheeee