-"Tôi chọn TaeHyung, mãi mãi vẫn là TaeHyung"
JiMin nghe câu trả lời của cậu là tay chân nổi gân hết cả lên, ánh mắt khát máu trỗi dậy, tay nhanh nhẹn rút một khẩu súng từ trong áo khoác ra.
-"Nếu em chọn hắn, anh e rằng hắn phải lìa đời rồi. Nếu em chọn anh, có thể anh sẽ suy nghĩ lại"
-"JiMin, anh đừng lún sâu vào cái tình yêu mù quáng này được không! Anh đã không còn là JiMin ngày xưa, JiMin tôi quen biết không phải như vậy!"
JiMin tay cầm chắc súng chĩa thẳng vào TaeHyung, cậu hốt hoảng khuyên can nhưng có lẽ không hiệu quả rồi.
Tình thế bất bí, cậu cũng không biết phải làm sao, nếu không làm theo ý hắn TaeHyung có thể sẽ mất mạng, cậu chỉ còn cách này.
-"Được rồi, tôi chọn anh với điều kiện anh phải thả TaeHyung ra"
-"JungKooK, không được, em được đồng ý, em không cần lo cho anh, cứ nói thật với lòng em là được rồi"
-"TaeHyung, em không thể để anh chết được, em xin lỗi"
JungKooK khóc, chỉ duy nhất cách này mới có thể cứu được anh, cậu đành phải liều thôi.
-"Ha, nếu em chọn anh ngay lúc đầu có phải hơn không! Qua đây"
Lời nói của JiMin bây giờ như một mệnh lệnh bắt buộc JungKooK phải nghe theo, cậu ngoan ngoãn qua bên kia mặc cho TaeHyung la lối ngăn cản.
Nhưng đời mà, ai biết được chuyện gì, sau khi cậu qua bên hắn, JiMin ra lệnh cho tay sai tất cả chĩa súng vào anh, chỉ một cái bóp còi, TaeHyung sẽ lìa đời.
-"Anh làm gì vậy? Anh định nuốt lời sao?"
-"Bảo bối, anh chỉ nói suy nghĩ lại chứ không nói sẽ tha cho hắn con đường sống!"
-"Anh thật bỉ ổi"
-"Chỉ khi hắn chết em mới có thể quên hắn, chúng ta mới hạnh phúc bên nhau được, anh làm vậy cũng vì tương lai của hai chúng ta thôi"
JiMin cười đắc thắng, nụ cười của một sự ích kỉ. JungKooK nghiến răng tức giận không ngờ JiMin lại trở nên như vậy.
JungKooK liếc nhìn xung quanh, trên môi hình thành một nụ cười ác quỷ và ghê rợn, một khi đã đụng tới giới hạn của cậu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, tay sai của JiMin tất cả đều có súng, cậu mượn một cái chơi thử chắc không sao đâu nhỉ!
-"Bỏ súng xuống"
Cậu nhanh tay giật lấy một cây súng của một tên áo đen đứng kế bên lên đạn chĩa thẳng vào đầu mình đe dọa.
-"JungKooK em đừng làm bậy, bỏ súng xuống"
-"Bảo họ bỏ súng xuống, NHANH"
JungKooK giận dữ hét lên, lúc trước cậu gặp nạn lần nào cũng là TaeHyung cứu cậu, vậy lần này để cậu cứu anh một lần vậy!
JiMin trong nhất thời không biết làm sao, cũng không ngờ cậu vì tên đó mà hy sinh như vậy.