Thực phẩm lần lượt được chất đống lên bệ rửa, ai nấy cũng lo tập trung vào từng món ăn của mình, hiếm khi mới thấy các mợ cùng em hòa hợp.
Em thì mới vừa đun nóng dầu rồi chắt ra chén, định bưng qua chỗ bếp đằng kia cho đỡ choáng chỗ. Cô Hai bỗng từ trước mặt đi đến, lấy tay hất đổ phân nửa dầu nóng lên tay mình.
"Á!" Dầu vừa đun sôi nóng ôi hổi trực tiếp đổ lên da thịt khiến bàn tay của cô đỏ sưng lên trong nháy mắt. Cô đau đớn hét lên, nước mắt đau xót lũ lượt trào khỏi khóe mi.
"Lam! Sao vậy con?" Bà Ba đang rửa rau ngoài bệ thì nghe tiếng la toáng của con gái mình liền hớt hải chạy vào trong. Bà lật đật chạy đến chỗ em cùng ả, bà ta trợn mắt, cầm bàn tay của con gái mình.
"Trời ơi làm sao vậy? Sao lại sưng be bét lên vậy nè?"
"Má ơi đau quá! Con không biết sao cậu Quốc có phải thấy không ưa con hay không, mà cậu Quốc nỡ lòng hất đổ dầu nóng lên tay con. Con đau quá má ơi!" Cô Hai vừa nói vừa khóc la ầm ĩ, một mảng tay trắng muốt của cô trước đó bây giờ đã sưng đỏ tấy lên, trông rất dọa người.
"Cậu Quốc! Sao cậu làm vậy với con gái tôi??" Bà Ba thấy cô Hai vừa khóc la vừa run rẩy chỉ thẳng vào mặt em. Hóa ra lại là cái thằng đê tiện này! Bà Ba căm phẫn, đôi mắt giận dữ hùng hồn nhìn đăm đắm vào em, thiếu điều muốn nhào đến cắn xé em vào bụng.
Bà Hai và Bà Tư nãy giờ chứng kiến cũng không lên tiếng, chỉ đứng một bên im ỉm cười khoái chí xem kịch vui. Để coi, giờ này lấy ông trời nào ra bênh vực mày đây?
"Không ph...."
Nhưng không chỉ mỗi hai người kia biết sự thật. Cậu cả khi nãy vừa đúng lúc đi ngang nhà bếp, tận mắt chứng kiến mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng trước mặt. Đến khi hắn hoàn hồn thì thấy bà Ba đang sấn cổ tới muốn chỉ trích em. Hắn sốt sắng dự chạy vào can ngăn thì bỗng dưng có một lực tay kéo mạnh hắn về sau.
"Anh!??" Cậu cả tức tối quay đầu lại, ai dám cả gan kéo hắn lại cơ chứ? Và người kéo hắn lại không ai khác ngoài Sinh. Khuôn mặt Sinh không gợn sóng nhìn chằm chằm vào hắn, lực bàn tay của anh ta như gông xiềng khóa chặt lấy bắp tay hắn, khiến hắn vùng vẫy mãi mà không thoát ra được.
"Anh có ý gì đây? Anh không thấy cậu Quốc đang bị ăn hiếp sao?" Cậu cả tức run người, bàn tay không bị khóa chặt của hắn hằn lên từng đường gân sắc bén. Hắn nghiến răng, đôi mắt hắn phủ đầy tơ máu trừng thẳng nhìn vào Sinh.
"Cần gì phải tới lượt em quan tâm?" Sinh như không mảy may đến cơn đe dọa của hắn, anh nghiêng đầu, hờ hững đáp lại.
"Anh...không ngờ anh lại là người như vậy! Cái tánh nết đoan hậu đó của anh đúng là diễn lâu thực đấy, dám lừa gạt tôi suốt bao năm qua. Ha, cháy nhà mới lòi mặt chuột, anh đang ganh ghét tôi sao? Anh không muốn tôi chạy vào giúp Quốc chứ gì? Có phải anh thương cậu ấy đúng không? Nếu thương thì sao không chạy vào giúp người ta đi?" Cậu cả gằn giọng, từng tiếng nói của hắn đanh nghiến như tiếng bánh xe cán vỡ từng lớp sỏi đá. Hắn giận đến nỗi muốn tát một cú thật mạnh vào cái khuôn mặt ghê tởm dối trá này. Thế nào đó giờ hắn lại cứ ngỡ cái tên này là người tốt cơ chứ? Thì ra cũng là một loại rắn rết ác độc.
Khuôn mặt Sinh cũng chẳng buồn biểu cảm. Anh ta vẫn lạnh tanh, nhưng lực đạo ở bàn tay anh càng siết chặt, chặt đến nỗi hằn lên từng vết đỏ lựng trên bắp tay cậu cả.
"Có chuyện gì?"
Giữa lúc không khí đang căng thẳng bao trùm thì ông cả đến.
Hắn đang ở trong phòng làm việc thì con Lệ với Lắm hấp tấp chạy đến gõ cửa phòng hắn, hổn hà hổn hển lẩy bẩy nói ở nhà bếp, cậu Quốc với mợ Ba gây gỗ. Hắn lật đật tháo kính rảo bước nhanh khỏi phòng mình.
Ông cả trầm mặt bước vào, sắc mặt hắn nghiêm nghị, hàng chân mày sắc sảo bấu chặt, đáy mắt hắn mờ nhạt thoáng lên lửa nóng. Khí thế bức người của hắn nối gót từng bước chân "rầm rập", khiến luồng không khí ở đây dần như hao kiệt.
"Nói, có chuyện gì xảy ra?" Bình thường giọng ông cả đã trầm, bây giờ nghe vào còn đáng sợ hơn. Ai lại không tinh ý nghe ra được mùi đè nén cơn giận dữ của hắn kia chứ.
"Dạ, dạ ông cả. Cũng lỗi là do cậu Quốc đây, khi không chả hiểu làm sao, có hay rằng cậu Quốc chắc không ưa nhìn con Lam, nỡ lòng mà đem hất cả chén dầu nóng hổi vô tay con nhỏ. Giờ tay nó sưng đỏ lòm lên đây này!" Bà Ba nuốt một ngụm nước miếng rồi lên tiếng nói, càng nói, cơn tam bành của bà trước đó lại càng được khơi mào. Giọng bà ta từ ngắt quãng biến thành lia lịa chỉ trích em.
"Quốc, chuyện này là sao?" Hàng chân mày của ông cả đã chặt nay lại như sắp bấu víu vào nhau. Hắn nghiêng mặt, nhìn em đứng kế bên mình, hạ thấp giọng hỏi.
"Cha, cha hỏi cậu ta làm gì. Không phải sự thật rành rành đây sao, tay con sưng hết cả lên rồi này, trời ơi, mang tiếng là con gái nhà Kim gia mà tay chân phỏng hết cả lên, người ta cười cho thúi đầu!" Cô Hai thấy cha mình có ý hỏi em, trong lòng liền có quỷ, hấp tấp nhanh miệng kêu lên. Cô ta mếu miệng, giơ bàn tay bị dầu nóng làm phỏng ra trước mắt hắn, hòng không cho em bào chữa nửa lời.
Cậu cả nãy giờ bị Sinh giữ bên ngoài chứng kiến, liền không nhịn nổi nữa. Bàn tay còn lại tự do của hắn, chát một cái, một cú tát như trời giáng in đỏ cả năm ngón tay lên khuôn mặt của Sinh.
Sinh lúc này điếng người, lực tay anh ta bất giác buông lỏng, cậu cả thừa cơ hội chạy thẳng vào trong.
"Cha, nó xạo cha đó! Con nãy giờ đứng ở ngoài thấy hết tất cả. Nó tự làm nó phỏng chứ không phải cậu Quốc!" Cậu cả chạy đến kế bên ông cả, hắn liếc nhìn em gái mình rồi thành thật nói ra.
Cô Hai không ngờ việc xấu mình làm bị anh mình thấy được. Tròng mắt cô chuyển động liên tục, bàn tay nắm chặt. Cô sợ quá thành giận gào lên:
"Anh cả đừng có mà vu khống! Em tội gì phải khiến bản thân mình bị thương?"
"Không phải cô Hai không ưa cậu Quốc sao? Cô Hai ghét cậu Quốc thì cái mã cha gì cô Hai làm không được?" Cậu cả cười nhếch miệng khinh thường, hắn cũng không ngờ rằng em gái mình cũng là một loại đàn bà trơ trẽn như vậy.
"Em không việc gì phải làm vậy! Có anh cả đấy! Anh cả chắc cũng bị cậu ta bỏ bùa rồi nên mới bênh cậu ta phải không?" Cô Hai giống như phát điên, liều mình la lối.
Cậu cả lúc này giật mình. Hắn điếng người, chẳng biết phải mở miệng làm sao. Nói rằng, tôi không thích cậu Quốc ư? Nhưng sự thật là vậy kia mà..
Chát!
Cả nhà bếp đều giật mình sau tiếng chát lảnh lót độc điệu bỗng chợt vang lên. Dường như chẳng còn ai dám thở.
"Cha.. sao..." Cô Hai đơ người, ôm cái má bỏng rát vì cái tát không lường của ông cả. Cô hoang mang nhìn cha mình.
"Cha cho con đi ăn học, cho con tiền lên tỉnh để con đi chơi sao? Tại sao một câu nói thốt ra không biết câu nệ? Con có biết mình vừa nói gì không?" Hắn gằn giọng rống lên. Từng chữ của hắn như cái búa vô hình nện vào tai cô đến mơ hồ loạn óc.
"Ông cả." Em bất chợt gọi hắn.
Ông cả vẫn còn trong cơn thịnh nộ, hắn quay lại, đuôi chân mày sắc bén khẽ nhếch lên, ý hỏi em rằng có chuyện gì. Em nhìn sắc mặt hắn rồi mới khẽ bước đến, đi tới trước mặt mẹ con cô Hai rồi nói:
"Nếu, tôi như lời cô Hai nói đây, đê tiện cố ý đổ dầu lên tay cô, thì cho tôi xin lỗi. Mọi người nghĩ tôi chính là người làm mà không phải bị vu oan, thì tôi trước mắt mọi người, xin tạ tội. Không ai nợ ai, cô Hai bị, thì tôi cũng phải chịu." Từng lời em nói ra êm ả như ru, bàn tay em vẫn còn cầm chén dầu, dầu trong đó vẫn còn bốc khói nghi ngút. Em không chần chừ mà đổ thẳng dầu xuống tay mình.
"Quốc! Em điên rồi sao?" Ông cả quan sát hành động của em liền giật mình, mọi người xung quanh đồng loạt đều hút khí. Họ không nghĩ, em sẽ đi đến bước đường cùng này.
"Còn nếu, tôi không có lỗi. Tôi bị vu khống, trở thành nạn nhân trong kế hoạch của mấy người, thì tôi cần cô Hai ở đây một lời xin lỗi. Cô Hai bị thương và tôi cũng bị, tự trong lòng cô biết rõ ai đúng ai sai." Em cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội từ vết phỏng nóng hừng hực nơi bàn tay, từng câu từng chữ em nói ra kiên định sắt thép như bức tường thành không thể đạp đổ.
Vừa dứt câu, em cũng không muốn nán lại mà xoay người rời đi.
Bỏ lại nhà bếp là một đống hỗn độn.
[☆.\
"Ông cả sao lại đến đây?" Em cầm mớ bông băng thuốc đỏ trên bàn, ngước mặt nhìn hắn thản nhiên bước vào phòng còn tiện đóng cửa, trong mắt không một tia gợn sóng, nhợt nhạt hỏi.
"Em giận tôi sao?" Ông cả đi đến, kéo ghế ngồi cạnh em. Hắn nắm lấy bàn tay bị thương của em đem đến trước mặt mình. Trong lòng hắn âm ĩ tỉ tê chua xót, hắn đau lòng. Đau lòng em phải chịu đựng những thương tổn, đau lòng em phải chịu dày vò, đau lòng em bị người người ức hiếp. Hắn làm sao không tin em bị oan cơ chứ, hắn dù thương con gái mình nhưng chẳng lẽ hắn lại không tin lời thằng con trai cả? Và cũng chẳng lẽ, hắn không thương em?
Hắn thương em muốn chết.
Nên hắn đau lòng. Hắn tự nhận lấy mớ thuốc cùng bông băng, nhẹ nhàng chậm rãi rửa vết thương cho em. Mọi hành động đều chứa đầy ôn nhu vô hạn.
Em cắn răng, đầu mũi em chua xót. Em không trách hắn, vì nếu em là hắn, em cũng chẳng biết tin tưởng vào ai. Một người là con mình, một người là vợ mình, đều rất thiệt thòi và khó xử. Em chỉ xót vì hắn đang ngồi trước mặt em, tẩy rửa vết thương cho em.
"Sao ông cả cứ lo cho em? Không sợ bị dị nghị sao?" Em hỏi.
"Không lo cho em thì lo cho ai?" Hắn trả lời.
"Thì con gái của ông cả đó. Máu mủ ruột thịt của ông cả mà ông cả không lo, kiểu gì cũng bị nói này nói nọ." Em nhỏ giọng nói tiếp.
"Nó thì có mấy mợ với mẹ của nó lo rồi."
"Còn em thì chỉ có mỗi tôi thôi. Tôi không lo cho em thì còn ai lo cho em nữa hả bé Quốc?"
Hết chương 21.
Truyện drama thì nhiều chứ ngược thì chả bao nhiêu đâu sao viết càng ngày càng tệ vậy nè ;^;