Jungkook...
Ba tháng ròng, vẫn một mực tỏ thái độ không quan tâm với anh. Ba tháng ròng nhìn anh từng bước đi lấy vợ cũng không hề bộc lộ một tí cảm xúc gọi là đau lòng.
Taehyung vẫn không tin được cậu không có tình cảm với anh. Một chút cũng không có? Chỉ một chút...
Vì quá đau buồn vì cậu mà anh đưa hạnh phúc cả đời cho mấy người kia để họ lợi dụng cho mối hợp tác kinh doanh của họ. Thậm chí chung sống cả đời với người con gái mình không hề yêu.
Cứ nghĩ thử, cưới cô gái này xong. Miễn cưỡng chung sống với cô ta, sinh ra vài đứa con. Miệng lúc nào cũng cười để mọi người biết rằng mình đang rất hạnh phúc. Sống một cuộc sống tẻ nhạt, chắc cũng không tệ lắm đâu.
"Anh xem, bộ váy này thế nào?"
Giọng nói của Hyerin như lôi Taehyung ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn. Anh xoay người trên chiếc ghế sofa trong tiệm áo cưới. Hyerin đang mặc một chiếc áo cưới lộng lẫy trông có vẻ đắt đỏ, đứng tạo dáng trên bục trước mấy tấm gương. Gương mặt hoàn hảo, cơ thể hoàn hảo. Mọi thứ giống như được đo sẵn cho Hyerin.
"Đẹp lắm."
Taehyung bắt đầu cảm thấy ghê tởm với chính mình từ lúc nào cũng không rõ. Từng câu nói ra đều là giả tạo. Từng vẻ mặt, cử chỉ hoàn toàn không có gì là thật.
"Nhìn anh giống như đang gượng ép vậy."
"Hửm?"
Chiếc xe hơi chầm chậm rời khỏi tiệm áo cưới, đưa cặp vợ chồng sắp cưới hòa vào dòng xe đông đúc.
Người tài xế riêng vờ như không nghe thấy hai người ngồi sau nói gì, mặc dù cặp đôi này có nhiều điều đáng quan tâm.
"Là gượng ép..." Hyerin nhìn gương mặt Taehyung ngơ ra vì câu nói vừa rồi "Chỉ là em thấy anh không vui vẻ gì. Giống như tụi mình cưới mà không hề có tình cảm."
"Vậy sao?..."
"Ừm. Anh cũng ít khi nói về anh cho em nghe nữa, như thói quen..."
"Chỉ tại anh hơi khó tính nên anh sợ em không thích thôi."
"Không sao mà? Đó là gì?"
"Anh thích ăn cơm ở nhà hơn là ra nhà hàng. Anh muốn mỗi khi đói đều có người lập tức nấu cơm cho anh ăn. Luôn giặt quần áo của anh bằng tay. Biết lựa hãng quần lót tốt và xếp quần áo vào tủ gọn gàng mỗi khi quần áo khô."
"Có vẻ như chúng ta phải thuê người giúp việc tốt một chút rồi."
"Em không làm được à?"
Tiếng cười khe khẽ thoát ra từ bờ môi anh đào của Hyerin. "Anh nghĩ sao thế? Em bận trên công ty suốt mà. Với cả từ nhỏ em không học nấu ăn nên giờ không thể tự nấu đâu."
"..."
Chẳng phải người ta bảo đàn ông yêu qua cái bao tử sao? Mấy người con gái này, trước khi muốn cưới chồng ít nhất cũng phải biết nấu ăn chứ.
Taehyung nhận ra cưới người giúp việc hay người hầu còn tốt hơn cưới người con gái xinh đẹp tài giỏi mà không biết lo cho chồng con. Người con trai như Jungkook còn hơn gấp vạn lần cô ta.
"Phải đảm bảo hoa trong ngày cưới đều phải tươi, bánh cưới và rượu vang thế nào?"
Vừa về tới nhà đã thấy mẹ mình gọi điện vang cả một dãy phòng, Taehyung vẫn không tin tuần sau đã là lễ cưới của mình.
Ngày xưa lúc còn bé, Taehyung vẫn luôn muốn Jungkook là cô dâu tương lai của mình. Cậu bé Taehyung ngày ấy có thể dành hàng giờ để nghĩ lễ cưới tương lai của bản thân mình và Jungkook sẽ tuyệt như thế nào. Sẽ có bố mẹ, anh Namjoon, dì Jung, và Jimin ngồi dưới vỗ tay. Anh và Jungkook cùng nắm tay nhau vào lễ đường. Thật đẹp biết bao.
Bây giờ đám cưới của anh thật sự lại hoàn toàn do người khác quyết định, ngay cả cái bánh kem như thế nào anh cũng không hề biết. Nếu không nói là không muốn biết. Thậm chí cô dâu cũng chẳng phải là người anh ngày đêm mơ ước được cưới làm vợ.
Thở dài đi vào bếp kiếm chút đồ uống, Taehyung chợt bắt gặp cảnh tượng quen thuộc. Jungkook đang lúi húi rửa bát đĩa.
Nhận ra có người khác xuất hiện, Jungkook quay lại, tự nhiên chạm phải ánh mắt cậu chủ xoáy sâu vào mình.
"Cậu chủ lựa đồ cưới đã về ạ?"
Chẳng nói chẳng rằng, Taehyung từ từ đi tới tủ lạnh lấy một chai nước lọc. Sau đó đem tới bàn chầm chậm uống. Mắt vẫn không rời cơ thể Jungkook.
Jungkook tay rửa chén nhưng vẫn cảm tưởng như có hàng chục kim châm ngay sau lưng. Ngứa ngáy cả người. Tim bắt đầu đập nhanh hơn. Cảm giác bị người khác nhìn thật không hề thoải mái.
Taehyung ngắm nhìn cơ thể cân đối của Jungkook. Mặc dù biết rằng cứ nhìn chằm chằm bằng ánh mắt "dâm đãng" đó thì rất là vô duyên, nhưng hôm nay anh lại muốn nhìn cậu thật lâu (mặc dù ngày nào anh cũng lén nhìn như thế).
"Quần áo bẩn trên phòng đã đầy rồi. Lát nữa em nhớ mang xuống."
Nói một câu như thế, rồi đi thẳng lên phòng.
Jungkook ngẩn người ra vài giây. Giọng điệu đó thực sự vô cùng lạnh lùng, vô tâm. Nhưng sau bao nhiêu lâu im lặng, cậu chủ lại nói ra như vậy làm Jungkook không khỏi bồn chồn. Cộng thêm cả cái kiểu nhìn của cậu chủ lúc nãy nữa.
Lúc sau, Jungkook từ từ lên phòng của Taehyung, vừa bước tới liền thấy cửa không khóa mà chỉ khép hờ. Giống như nó biết về chuyến ghé thăm của cậu và gọi mời Jungkook bước vào.
"Em vào nhé."
"Ừm..."
Cậu chủ trong phòng chỉ ngồi im trước máy tính, sự hiện diện của cậu còn chẳng làm Taehyung buồn động đậy.
Jungkook tự nhủ mau lấy đồ rồi ra khỏi đây, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Mở cửa phòng tắm, cậu chợt nhận ra sọt đồ bẩn trống không.
"Cậu chủ..."
Chưa kịp nói hết, cơ thể đã bị đẩy ngã lăn ra giường, môi bị hôn đến tê dại. Đầu óc cứ như bị bỏ quên đâu đó, hoàn toàn ngưng trệ.
"Chuyện gì?..."
Jungkook bị Taehyung đè xuống, thở hổn hển lắp bắp được vài câu. Người phía trên thì đã sớm cởi xong áo rồi.
"Cậu chủ, không được."
"Nằm ngoan một chút đi. Bà chủ của em đang ở dưới bếp."
"Còn cô Hyerin."
"Chuyện này ngoài hai chúng ta và cái giường này, không ai nói thì cũng chẳng ai biết đâu."
"Nhưng còn..."
"Đây là giải quyết sinh lý thôi. Hyerin chưa cưới tạm thời chưa giải quyết bằng cô ta được."
Jungkook thoáng thấy nhói nhói trong lòng. Câu nói của Taehyung chẳng còn yêu thương như xưa nữa.
Bản thân Taehyung nói ra câu đó cũng vô cùng khổ tâm. Nhưng bây giờ khoảng cách của hai người đã xa tới vậy, nói ra một câu ngọt ngào cũng khó.
Cả hai cứ thế cọ xát, quấn quýt nhau. Cứ cho là chỉ để thỏa mãn ham muốn nhất thời đi. Nhưng chỉ cần có thể ôm ấp nhau, cảm nhận sự ấm áp bên nhau, chỉ cần một chút thôi cũng đủ rồi. Trong tim mỗi người dù đau lòng là thế, nhưng họ biết tình yêu thật sự vẫn còn đó. Chỉ là nó bị che lấp bởi những câu nói và vẻ ngoài giả tạo mà thôi.
Chẳng hiểu từ lúc nào, chúng ta lại giả tạo đến vậy.
Chẳng hiểu vì ai, chúng ta lại giả tạo đến vậy.
Thật sự, cảm giác đau lòng nhất, là yêu thương nhau lại không thể nói ra.
Yêu thương nhau mà lại phải vờ như căm ghét lẫn nhau hẳn là cảm giác còn đau lòng hơn.
Chúng ta đau lòng, nhưng chúng ta lại vờ như chúng ta đang vui vẻ.
Ở nhà dưới, nói rõ ra là dưới phòng khách.
"Cảm ơn cháu, thư kí Kim. Namjoon bảo cháu vô cùng sành ăn, để cháu chọn đồ ăn cho đám cưới Taehyung quả thật đúng đắn."
Phu nhân họ Kim tươi cười nói chuyện điện thoại, chàng trai trẻ ở đầu dây bên kia cũng vô cùng hồ hởi.
"Phu nhân hài lòng là tốt rồi ạ, cháu cũng rất vui khi được giao việc này."
"Mà thư kí Kim định bao giờ cưới vợ đây chứ? Nhìn cháu suốt ngày bận rộn như vậy, hay để ta bảo Namjoon cho cháu nghỉ ngơi để làm quen với mấy cô gái."
"Không cần đâu ạ. Dù gì cháu cũng không hứng thú."
"Chẳng hiểu tại sao thời buổi này mấy người trẻ tuổi các cháu lại không thích lập gia đình như vậy nhỉ? Thằng Namjoon cũng chưa chịu đem bạn gái về ra mắt."
Đâu đó tại công ty Bighit, giám đốc công ty đang ngồi họp bỗng dưng hắt xì.
Hôm nay đọc xong cmt nhiều muối chút, au về rep hết nhá ))) thiếu muối quá au không biết rep đâu.