Hốt hoảng, chúng chỉ có hai người nên một người mua thuốc còn một người ở lại canh. Cậu nhăn mặt vì vết thương khá đau đấy!
-"Có thể tháo dây trói ở chân cho tôi không? Tôi đau quá chịu không nổi!"- vẻ mặt của cậu lúc này vô cùng đáng thương, diễn vô cùng xuất sắc, tên áo đen lập tức tháo ngay
-"À, mà khoan đã sao lại bắt tôi?"- cậu lo tìm cách ra khỏi đây mà quên không hỏi chúng lí do bị bắt ở đây
-"Chúng tôi nghe theo lệnh của chủ nhân thôi"
-"Ai là chủ nhân của các anh?"
-"Là chủ tịch Kim TaeHyung"
Đầu óc cậu ngưng hoạt động, sao hắn lại bắt cậu chứ. Cậu cứ lắc đầu rồi lại lảm nhảm, cậu không tin là hắn làm vậy, với lại cũng không làm gì đắc tội với hắn.
-"Cậu tốt nhất đừng nên trốn thoát nếu không sẽ không yên đâu"- tên áo đen trừng mắt nhìn cậu rồi đi ra ngoài
-"Không thể là TaeHyung được, mình phải hỏi rõ"- cậu cứ nhúc nhích làm chiếc điện thoại trong túi rơi ra, miệng há hốc mồm, hay thật, bắt cóc mà không lấy điện thoại đi mà để lại, có quá ngu rồi không?
Nhặt chiếc điện thoại lên bằng miệng, cậu cố gắng xòe hai tay rồi thả điện thoại vào tay, bấm số điện thoại TaeHyung gửi một dòng tin nhắn:
-"TaeHyung, mau đến cứu tôi"- cậu nhắn gấp rồi để lại điện thoại như chưa có gì xảy ra, tên áo đen đi mua thuốc cuối cùng cũng về chúng tháo dây trói ở tay cậu ra rồi băng bó kĩ càng.
***
TaeHyung vẫn đang ở công ty chứ chưa về nhà vì một số việc quan trọng, nhận được tin nhắn của cậu vô cùng hốt hoảng, lập tức đi theo tấm hình bản đồ mà cậu gửi tìm được đến nơi.
Hắn men theo con đường của căn nhà hoang, đi vòng qua phía sau. Lúc này, JungKooK đã được bọn chúng băng bó xong xuôi cậu vẫn phải bị trói lại. Bọn chúng ra ngoài tiếp tục canh gác.
Cậu lòng hồi hộp mong sao cho TaeHyung nhận được tin nhắn đến cứu cậu, cậu cũng là đang thử xem tên áo đen đó nói thật hay giả, nếu là anh bắt cậu sẽ không có rảnh mà đến cứu cậu đâu! Cậu liếc nhìn xung quanh, bỗng chợt khựng lại khi thấy TaeHyung ở đằng sau mình.
-"Tae................."
-"Chuyện gì vậy?"
-"À, à không có gì"- cậu theo quán tính định la lên thì bị anh bịt miệng lại, cũng may không bị bọn chúng phát hiện
Anh ra hiệu cho cậu im lặng rồi tháo dây trói cho cậu, dắt cậu men theo con đường lúc nãy ra ngoài chạy thẳng về nhà anh.