Đêm khuya là lúc con người ta hay suy nghĩ nhiều nhất, quả thật là như vậy. Trong cơn mê man, cậu nằm trên giường gọi tên anh, hoặc nói những câu vụn vặt như "Cô ấy là bạn em ....", "Taehyung, xin đừng bỏ em ...", "Em sai rồi ...". Mỗi lần cậu giật mình như thế, anh liền theo bản năng mà nắm lấy tay cậu trấn an, đưa Jungkook quay lại giấc ngủ an lành. Ánh mắt Taehyung chợt đăm chiêu kì lạ, trong đầu anh hiện ra rất nhiều câu hỏi: Liệu anh có còn đủ can đảm để yêu cậu? Bao năm qua, anh luôn ám ảnh câu nói ấy, ám ảnh những lời nói cay độc phát ra từ miệng cậu. Anh sợ, anh sợ phải yêu thương, sợ mình sẽ bị tổn thương như lần đó. Anh đã suýt chút nữa tự vẫn trong nhà tắm khi đang trong tình trạng trầm cảm nghiêm trọng. Mỗi đêm, cậu lại hiện hữu trong giấc mơ của anh, cậu thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ.
Trái tim anh ... đã có câu trả lời!
Lúc Jungkook thức dậy đã là 9h sáng. Nhìn quanh một lúc, cậu mới nhận ra đây là phòng của Jimin và Taehyung. Cơn sốt đêm qua khiến cổ họng cậu khát khô, đầu đau như búa bổ. Toan tung chăn đi ra khỏi giường thì Taehyung đã xuất hiện từ trong nhà vệ sinh.
- Tối qua em đã ngủ ở đây sao?
- Ừ. Em còn bị sốt nữa. Sáng ra anh đã bị anh quản lí mắng cho một trận vì làm em bị sốt đấy!
Thấy Taehyung có vẻ không vui, Jungkook thu cặp mắt của mình lại, tỏ vẻ hối lỗi trông thật đáng yêu. Cậu vừa ngước lên đã thấy anh đứng trước mặt, kề mặt mình vào sát mặt cậu. Bàn tay xinh đẹp của anh đặt ra sau gáy Jungkook, nhẹ nhàng đẩy cậu ra đằng trước. Taehyung áp trán mình vào trán cậu một cách bình tĩnh mà không biết người đối diện đang phát điên lên vì xấu hổ.
" Anh lười dùng nhiệt kế, vì nó thật vướng víu. Dùng trán để biết em có sốt hay không chẳng phải là tốt nhất hay sao, vừa tiện lợi, vừa gần gũi !"
Cậu bất chợt nhớ đến câu nói của anh mỗi lần cậu bị sốt, và cũng theo cách này, anh lại khiến cậu có cảm giác Kim Taehyung năm xưa đã trở về. Nhưng có điều, mỗi lần anh "đo" xong liền cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của cậu thật nhẹ nhàng. Jungkook chờ đợi...
- Em đỡ sốt rồi đấy! Ngồi yên đấy, anh mang cháo cho em.
Cậu như đang lơ lửng trên thiên đàng mà bị anh dùng một câu đã có thể đạp thẳng tâm hồn bay bổng của Jeon Jungkook xuống dưới đất. Cậu bĩu môi giận dỗi, rồi nhìn xuống phía dưới. Đồ của cậu đã bị ai thay rồi.
- Kim Taehyung anh ....
Jungkook không dám la lớn, nhưng bây giờ cậu đang ngượng đến chín mặt đây này.
Hôm nay, cả bọn lại được nghỉ xả hơi. Trưa hôm ấy, khi đã chắc chắn Jungkook hết sốt, Taehyung mới chịu mở cửa cho cậu ra ngoài chơi với các anh. Suga hyung phòng kế bên nghe hết toàn bộ cuộc tranh cãi của hai đứa em, lúc Jungkook được "thả tự do", Suga đứng tựa vào tường, tặc lưỡi lắc đầu trêu Taehyung:
- Đấy, thương người ta như vậy mà bày đặt làm màu.
- Kệ em.
Nói rồi, Taehyung cũng đi ra phòng khách. Đôi môi cậu khẽ mỉm cười. Suga nhìn cậu em mình như vậy cũng cảm thấy vui lây.
Ngày mai, Giáng sinh, ngày mà anh quyết định sẽ nói ra câu trả lời của mình!