Edit & Beta: Su Bà Bà
Ngay khi anh muốn tắt điện thoại thì liền nghe thấy từ microphone truyền đến một giọng nói già nua nhưng lại rất nhiệt tình vang lên.
"Tên nhóc thúi, ta là ông nội của cháu a! Dám nói ta là người gọi điện để đẩy mạnh tiêu thụ, không muốn sống nữa sao?" Ông nội Tiêu đoạt lấy điện thoại rồi giận mắng, ngay sau đó nghĩ đến việc có thể sẽ làm cho cháu dâu cùng với chắt trai sợ nên ông vội vàng thu liễm tính tình rồi ôn nhu chậm rãi nói: "Cháu gái à, cháu là bạn gái của Mục Thần đúng không?! Ta là ông nội của nó. Ngày mai, ta muốn mời cháu tới nhà làm khách uống trà nói chuyện phiếm, ta ở nhà một mình rất tịch mịch, không biết cháu có nguyện ý tới thăm một lão già cô độc như ta hay không? Nhớ kỹ, 2 giờ chiều ngày mai nhé, người làm ông nội như ta sẽ ở nhà chờ cháu!"
Nói xong, không đợi câu trả lời từ đầu bên kia điện thoại, ông nội Tiêu liền ngay lập tức cúp điện thoại, trên mặt treo tươi cười đạt được mục đích.
"Nhìn xem, cuối cùng vẫn là tôi tự mình làm mới thành công, nuôi cậu cũng vô dụng! Từ hôm nay trở đi cho đến cuối năm, cậu sẽ không có tiền lương." Ông nội Tiêu khinh thường nói.
A Công: "...... Dạ." Với tài trí thông minh của cậu chủ, không cần biết đó là lời nói dối hay là lời nói thật, cậu ấy cũng sẽ đều giống nhau sẽ đoán được hết. "Được rồi được rồi, cậu nhanh đi chuẩn bị mọi thứ đi."
Mạc Nghiên chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn Tiêu Mục Thần... Có phải cô nghe nhầm hay không, ông nội của A Thần mời cô tới nhà chơi? Bây giờ cô bụng to như vậy, sao đi được cơ chứ, hơn nữa, đứa bé... Cũng không phải của A Thần...
"A Thần..."
Haha, vài ngày trước có nhìn thấy anh cùng Nghiên Nhi đi chung sao, nói ra thì cũng chỉ có trẻ lên 3 mới tin. Sao anh không nhớ rõ bản thân có cùng Nghiên Nhi đi ra bên ngoài tản bộ? Rõ ràng là chỉ tùy tiện lấy cái cớ mà thôi! Tiêu Mục Thần đầy mặt tối tăm nhìn di động, anh sơ suất quá, là ai rò rỉ tin tức cho ông nội anh biết, tìm chết!
"Không có việc gì! Không cần để ý đến ông ấy, ông ấy đã quen sống một mình rồi." Môi mỏng nhẹ mím, mắt đen len lỏi một tia vô lực.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Mạc Nghiên mang theo mãnh liệt khiển trách, đầy mặt hiện chút không vui.
Cánh môi hàm chứa đạm cười, đáy mắt mang chút nhu tình, Tiêu Mục Thần chậm rãi nói: "Ông ấy là một con cáo già, anh sợ em bị lừa, càng sợ em bị khi dễ, tuyệt đối đừng cảm thấy ông ấy đáng thương."
"Nhưng ông ấy là ông nội của anh!" Bàn tay mềm vuốt ve mặt anh, thủy mắt kiên định mà vọng vào đôi con ngươi thâm thúy. "Em đã chọn các anh, những chuyện như này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, hiện tại gặp trước không tốt sao? Chẳng qua là... Chúng ta phải giải thích rõ, em cứ cảm thấy ông nội Tiêu đã hiểu nhầm..." Aizz, những chuyện muốn tránh cũng tránh không được.
"Đôi song bào thai trong bụng em đúng thật là con trai của anh, là con nuôi! Con của chúng ta sẽ tới với thế giới này mà, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi." Môi mỏng mềm nhẹ in lại một nụ hôn trên môi đỏ của cô rồi ôn nhu trấn an. "Đi ngủ trước đi, kẻo sáng mai lại không muốn rời giường!"
"Khoan đã! Ông nội anh thích cái gì, ngày mai phải đem theo lễ gặp mặt." Mạc Nghiên lôi kéo tay của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập khẩn trương.
"Khỏi cần mang theo gì đâu, ông nội anh thấy em là đã rất vui vẻ rồi...." Tiêu Mục Thần cười nói. Thấy sắc mặt của bé con càng thêm xanh mét khó coi, anh vội vàng thu hồi tươi cười xong đứng đắn nói tiếp: "Ông nội anh thích trà Long Tĩnh..."
"Dạ! Để em đi chuẩn bị dụng cụ pha trà luôn." Mạc Nghiên vội vàng gật đầu, đôi tay nâng bụng, thong thả mà đi hướng phòng bếp, chuẩn bị tìm chị Trần hỗ trợ.
Nhìn chằm chằm theo bóng hình xinh đẹp chậm rãi rời đi, Tiêu Mục Thần lẩm bẩm nói, đôi con ngươi ngăm đen mang theo ý cười cưng chiều: "Đã nói là không cần đối xử với ông già đó quá tốt... Anh còn sợ em bị khi dễ, đối xử tốt với anh thì mới đúng, anh mới chính là người muốn bồi em qua nửa đời sau mà a!" À mà thôi, mặc kệ như thế nào, anh cũng đều sẽ bảo vệ tốt em.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><