“Mommy... Ô ô.... Ta muốn mommy.....”
Bọn nhỏ sớm đã khóc đến hai mắt sưng đỏ, rúc ở trong ngực baba của mình, thỉnh thoảng lẩm bẩm nói nhỏ, khụt khịt khóc nức nở.
Bọn họ ngồi ở phòng khách,nhìn qua cửa kính trong suốt bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra thân thể cô, bởi vì sau khi Mạc Nghiên thanh tỉnh cảm xúc có chút không đúng, chỉ là Tư Đồ Dịch muốn đứng ở bên cạnh đều có chút kháng cự, làm cho bọn họ đành phải trước tiên lui đến phòng khách, cho cô một ít không gian.
Bác sĩ thỉnh thoảng dùng đèn pin chiếu đồng tử cô, mà Tư Đồ Dịch càng thêm nhíu mày, thủ hạ một bên trấn an vỗ về mấy đứa nhỏ đang thấp giọng khóc.
“Hiện tại có khả năng là mất trí do não bộ bị ảnh hưởng, thời gian còn lại phải xem người nhà tác động như thế nào.” Bác sĩ than nhỏ nói.
Mạc Nghiên có chút không rõ mà nhìn bác sĩ, lại nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh ôm đứa nhỏ, trong đầu trống rỗng làm cô nắm chặt chăn quận người lại.
“Nghiên Nhi, em nghỉ ngơi trước một chút, đợi chút anh nói với mấy người khác tình huống bây giờ được không?”
Tư Đồ Dịch nhìn Nghiên Nhi có chút hoang mang không rõ, ngực dâng lên cảm giác nhè nhẹ chua xót, hắn theo bản năng nâng tay lên chuẩn bị vuốt ve cô, giây tiếp theo Nghiên Nhi lại nhíu mày, đầu lệch về một bên tránh né động tác hắn.
Không khí nháy mắt ngưng kết, Mạc Nghiên có chút cảnh giác mà nhìn hắn, bàn tay giơ ở không trung khẽ run lên, rồi sau đó nắm chặt buông xuống, con ngươi ngăm đen mang chút đau đớn mà khép lại mắt, sau đó khôi phục bình tĩnh, ý bảo mấy người đàn ông tiến vào phòng tiếp khách.
“Vì sao... Vì sao lại phát sinh loại việc này? Là do tác dụng phụ của gien dược vật kia sao?”
Cung Kỳ Diệp đè thấp tiếng nói gào rống, nỗ lực khống chế cảm xúc, tránh đánh thức con trai đang ngủ say trong ngực.
“Không phải...” Tư Đồ Dịch mặt đầy đau đớn nói.
“Lúc ở trên xe cứu thương, Nghiên Nhi từng mất máu quá nhiều dẫn đến lên cơn sốc, trái tim từng một lần dừng mười phút...... Lập tức não bộ đã bắt đầu thiếu oxy, tuy rằng tiến hành cứu giúp, nhưng vẫn có khả năng sẽ tạo thành di chứng......”
Khi hắn nhìn đến máy theo dõi tim đập, sợ hãi nhất chính là tình huống này xuất hiện, đại não thần kinh phi thường phức tạp, nếu bị hao tổn rất khó khỏi hẳn, huống chi là... Mất trí nhớ...
Hắn thở hổn hển rồi sau đó tiếp tục nói:” Não bộ nếu thiếu oxy trong thời gian quá dài, dễ ảnh hưởng đến nhận thức bình, đặc biệt là ký ức do gặp tổn hại.
Não thiếu oxy thời gian quá dài, dễ tạo thành cái gọi là hiện tượng não không có đủ oxy do lưu lượng máu dẫn đến não bị suy giảm một cách trầm trọng. Trừ bỏ thân thể không có vấn đề gì ở ngoài, thì sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ, loại này đại khái là tổn thương ký ức nhưng chia làm hai loại, mất trí nhớ thuận chiều và mất trí nhớ ngược chiều.
Mất trí nhớ thuận chiều sẽ không có cách nào học tập hoặc nhớ kỹ từng sự tình; Mất trí nhớ ngược chiều sẽ quên đi những việc đã từng phát sinh qua, hoặc công việc,học tập, sự, vật.
Nghiên Nhi là thuộc loại mất trí nhớ ngược chiều...... Vừa rồi tiến hành kiểm tra, nàng đối với toàn bộ sự việc đều không nhớ rõ, giống như một trang giấy trắng.... Loại hình huống này cơ hồ rất khó khỏi hẳn.....”
“Đáng chết...... Nếu dùng thuốc mày nghiên cứu phát minh thì sao?” Diệp Hàn Ngự thống khổ mà nói, ánh mắt bốn người gắt gao nhìn chằm chằm Tư Đồ Dịch, mong mỏi từ trong miệng hắn nghe được một ít tin tức tốt.
“Không thể, nếu vô ý sẽ ảnh hưởng đến tình trạng phục hồi..... Hơn nữa gien dược vật còn chưa giải trừ... Tao không thể tùy ý dùng thuốc......” Tư Đồ Dịch đem mặt chôn ở trong tay thấp giọng khàn khàn.
“Nói cho chúng ta biết có thể làm gì bây giò? Chỉ cần có một tia cơ hội chúng ta cũng không từ bỏ, không thể từ bỏ..... Nghiên Nhi a......” Mộc Trạch Uyên cắn răng nói, mắt xanh yếu ớt mà nhìn con trai trong ngực của hắn cùng Nghiên Nhi.
Tư Đồ Dịch không ngừng tự hỏi, hồi tưởng phương thức trị liệu mất trí nhớ, hắn chậm rãi nói:” Mất trí nhớ ngược chiều có thể lợi dụng” phép liên kết”, như là” ảnh chụp ─ tên người” liên kết, làm người bệnh nhớ lại người quan trọng, sự tình , muốn ký ức phục hồi là trường kỳ kháng chiến, khả năng có thể là mấy giờ, một ngày, một tháng, một năm, thậm chí cả đời đều sẽ không nhớ rõ......”
“Không sao cả, chỉ cần có một chút cơ hội chúng ta đều nguyện ý dùng thử, mày không phải cũng thế sao? Nói thật nếu nhớ không nổi, như vậy liền một lần nữa bắt dầu cuộc sống mới đi!” Tiêu Mục Thần chậm rãi nói, con ngươi ngăm đen kiên định mà nhìn hắn.
Đúng vậy! Bọn họ trải qua rất nhiều mưa mưa gió gió, sao lại dễ dàng bị đổ......