Diệp Hàn Ngự nhìn thằng con trai nhỏ bé trong vòng tay Mạc Nghiên với vẻ ghen tị.
“Lớn như vậy rồi còn so đo với con trai.”
Mạc nghiên trừng mắt nhìn anh, lại nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trắng nõn ăn uống no rồi ngáp một cái, khiến trái tim cô mềm nhũn.
”cốc, cốc”
Mục Hi đứng ở cửa lễ phép gật đầu:
“Phu nhân, hai đứa nhỏ phải đưa vào ngủ trong lồng ấp để chuẩn bị cho đợt kiểm tra tiếp theo.”
“Cảm ơn cô.”
Mạc Nghiên câu môi, dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ của hai đứa con trai, lưu luyến nhìn bọn họ bế con mình rời đi.
"Đừng buồn, em có thể thăm con bất cứ lúc nào! Em phải dưỡng thân thể tốt lên đã."
Tư Đồ Dịch quấn chăn bông quanh người cô.
Cung Kỳ Diệp cùng Diệp Hàn Ngự mỗi người ôm một đứa, sau khi chắc chắn rằng con trai đã ngủ ngon trong lồng ấp, mới phân phó cho ám vệ canh cửa.
Phòng VIP thừa sức để chứa năm người đàn ông, họ ngồi hoặc nằm, thỉnh thoảng nhìn Mạc Nghiên đang say ngủ trên giường, thỉnh thoảng lại nhìn vào tài liệu trong tay.
“Y tá Mục.”
Ngay khi Mục Hi bước ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy Quý Toàn Lâm đang đứng ở cửa, trên tay đang cầm một tập dữ liệu tiếng Anh, điều này khiến cô nhớ đến cuộc họp trước sự kiện của hội thảo Paris mà Dr. Ji đã đề cập trước đó.
“Được rồi, chúng ta họp ở đâu?”
“Phòng họp của tôi cũng được. Cà phê đã được chuẩn bị sẵn.”
“Được! Tiểu Nguyệt, nơi này giao cho cô.” Mục Hi quay đầu lại nói với một y tá khác.
“Không thành vấn đề, chị Mục Hi!”
Tiểu Nguyệt nheo mắt, ánh mắt nhìn vào bóng dáng cặp trai tài gái sắc mà ghen tị. Quý Toàn Lâm là người đàn ông độc thân hoàng kim của bệnh viện họ, ai mà chả muốn dính chút quan hệ với anh, nhưng anh đối với ai đều cư xử nho nhã lễ độ, nhưng với chị Mục Hi lại khác.
Tiểu Nguyệt trở lại trạm y tá sau khi kiểm tra tình trạng của từng em bé.
“Tiểu Nguyệt, đã ăn cơm tối chưa?” Y tá Tiểu Vũ hỏi, nhìn Tiểu Nguyệt đang bận rộn ra vào.
“Còn chưa, tôi định đến nhà hàng nhân viên ăn tiệc buffet.”
“Hay là chúng ta bây giờ đi đi, muộn chút nữa chỉ còn lại rau xanh với dầu mỡ thôi.”
Tiểu Vũ đề nghị, nghĩ đến những món đầy dầu mỡ đó lại cảm thấy buồn nôn, vừa lúc họ có thể thay phiên nhau đi ra ngoài mới giành được đồ ăn ngon.
Nhìn vẻ mặt lưỡng lự của Tiểu Nguyệt, một nữ y tá nói:
"Đừng lo lắng, hai người đi ăn cơm trước đi, em không đói! Em trực giúp cho, với lại chị Tiểu Nguyệt không phải vừa nãy mới kiểm tra em bé trong lồng ấp rồi hay sao, đừng lo lắng, nếu có trường hợp khẩn cấp mà em không thể kiểm soát, em sẽ thông báo cho chị ngay lập tức. "
" Vậy thì chị sẽ giao việc đó cho em! "
Tiểu Vũ nhanh chóng gật đầu với đề nghị của y tá kia. Sau đó họ vội vàng giải quyết bữa tối, cứ kéo đến kéo nữa thì không còn gì nữa, nhìn vẻ mặt vẫn còn do dự của Tiểu Nguyệt, họ không thể không thuyết phục cô ấy.
"Bà cô của tôi ơi, cô ấy cũng làm việc ở đây hơn nửa năm rồi. Từ trái sang phải, mọi thứ gần như cô ấy đều biết hết. Đừng lo lắng! Nếu lo lắng như vậy, cậu có thể quay lại sau khi mua bữa ăn."
"Vậy cũng được! Đã nói như vậy rồi, tôi còn nói gì nữa, nhanh lên. ”Tiểu Nguyệt bất lực lắc đầu.
Nhìn hai người đi xa, nữ y tá chậm rãi rũ mắt xuống, trong trạm y tá vắng vẻ chỉ còn lại có mình cô ta, cô ta nhìn điện thoại cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ngón tay run rẩy trượt lên trên.
Cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình đang khóa, mở ra. Trong bức ảnh bên trong, có một cặp mẹ con bị trói vào ghế, miệng bị dán băng dính chặt và bức ảnh thứ hai là một chiếc đinh dính đầy máu, tiếp theo là một thông điệp.
"Nếu cô vẫn muốn gặp mẹ và em trai mình, thì hãy làm theo những gì tôi đã nói trước đó, nếu không, ngày mai họ sẽ không nhìn thấy mặt trời. Đây là một cảnh cáo nhỏ. Đừng lo lắng. Nếu cô dám gọi cảnh sát. Tôi tin rằng cô sẽ nhận được một đôi mắt từ họ. Chờ lát nữa sẽ có người tiếp ứng, giờ cứ làm theo chỉ thị đi. "