Diệp Linh quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nhấp môi cười khẽ. Hội đấu giá từ thiện là một cơ hội tốt để trừ khử Phương Thiến Tâm và Mạc Nghiên, chỉ cần đổ chuyện này lên Phương Thiến Tâm là có thể khiến những người đàn ông đó xử lý cô ta. Còn mình chỉ cần chứng minh lúc chuyện đó xảy ra, mình đang ở bên cạnh Ngạo Thiên là có thể xóa bỏ hiềm nghi.
Với thân phận thiên chi kiêu tử của bọn hắn thì sao có thể muốn một chiếc giày rách dơ bẩn a? Đến lúc đó, tin tưởng với mị lực của mình, mình chỉ cần tùy tiện dùng một cây ngón tay là có thể làm bọn hắn yêu mình mà! (
Bọn hắn ở đây ý chỉ 5a của Nghiên tỷ)
Đi qua mấy căn phòng, Diệp Linh dừng ở trước một cánh cửa, cúi đầu sửa sang lại trang phục và dung nhan xong, cô ta mới đẩy cửa ra rồi bước vào trong.
"Lúc nãy đi đâu?" Nhìn hình bóng quen thuộc chậm rãi đến gần, Âu Dương Vũ ôm Diệp Linh, sau đó dò hỏi.
"Ngô, em thấy một người có thân hình giống bạn học cấp 3 nên mới ngăn lại chào hỏi, sau đó mới phát hiện là nhận sai người, hahaa, em ngốc thật!" Diệp Linh dùng cánh tay ôm cổ người đàn ông rồi le le cái lưỡi xin lỗi. Nhìn đáy mắt bọn họ xẹt qua tình dục, việc này làm cho đáy lòng cô ta có vô hạn cảm giác ưu việt.
"Sao bảo bối lại ngốc a?!" Môi mỏng hôn lên cần cổ trắng nõn của Diệp Linh, thân thể mềm mại phát ra hương thơm làm Âu Dương Vũ ngo ngoe rục rịch.
"Đừng, đang ở bên ngoài!" Đồ vật dưới thân gần như sắp làm phỏng cái mông của Diệp Linh, hai má hơi say giận mắt nhìn hắn.
"Về nhà sẽ thương yêu em thật tốt!"
Tiếng cười của Diệp Linh như chuông bạc làm mấy người đàn ông ngứa ngáy, hai tròng mắt ngăm đen nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô ta...
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
"Nghiên Nghiên.... Cậu....."
"Xin lỗi! Tiểu Vũ, lần sau lại gặp."
Nhìn biểu tình mỏi mệt của Mạc Nghiên làm Thẩm Vũ không thể mở miệng. "Được thôi, cậu về trước rồi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lâm Dịch Phong nắm tay Thẩm Vũ rồi đi hướng trái ngược với Mạc Nghiên. Đột nhiên, Thẩm Vũ nghĩ đến gì đó, đang muốn nói với Mạc Nghiên, khi quay đầu lại thì thấy Mộc Trạch Uyên thân mật ôm eo Mạc Nghiên.
Anh cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô rồi sau đó hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn sâu giống như người yêu triền miên làm Mạc Nghiên ngã vào trong lòng ngực anh. Còn Tư Đồ Dịch đang dựa vào chiếc xe màu đen bên cạnh và bấm điện thoại di động.
Một màn này làm Thẩm Vũ thập phần khiếp sợ, bàn tay theo ý thức kéo kéo Lâm Dịch Phong. Đột nhiên, hai tầm mắt sắc bén như ưng khóa ở trên người hai người họ. Ánh mắt nồng đậm ý vị cảnh cáo nhìn chằm chằm khiến lông tơ toàn thân của hai người họ đều dựng hết lên, cả người giống như bị thạch hóa cương tại chỗ, ngay cả động cũng không dám động.
Hơi thở nam tính của Mộc Trạch Uyên quanh quẩn ở xoang mũi. Cánh môi bị người đàn ông âu yếm xong có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át. Cô thật vất vả điều chỉnh tốt hô hấp, đang định đứng dậy thì phát hiện cả hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía sau, đôi mắt là lãnh lệ (lạnh lẽo + âm độc) làm Mạc Nghiên tò mò quay đầu lại nhìn. "Sao vậy?"
"Không có việc gì." Bàn tay to ngăn cản động tác của cô, Mộc Trạch Uyên nửa ôm nhét cô vào ghế sau của xe, sau đó ngồi vào theo.
Tư Đồ Dịch quay đầu lại liếc mắt hai người đang cứng đờ kia xong liền ngồi vào ghế điều khiển rồi từ từ khởi động xe.
Thời gian giống như trôi qua đã lâu, đợi bóng dáng xe biến mất, Lâm Dịch Phong lúc này mới lấy lại tinh thần ôm thân mình run rẩy của Thẩm Vũ ngồi vào xe của mình.
"A Phong... Hai người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Vì sao Nghiên Nghiên lại trêu chọc đến bọn họ? Hơn nữa, từ cử chỉ thân mật hồi nãy là có thể đủ biết quan hệ giữa ba người bọn họ không đơn thuần." Thẩm Vũ run rẩy, từ trong giọng điệu có thể thấy được cô bị tình cảnh vừa nãy dọa sợ hãi.
"... Chắc là bác trai và bác gái không nói cho em biết... Với gia thế của chúng ta, ở trong xã hội thượng lưu đã xem như là tầng cao nhất nhưng kỳ thật phía sau Đế Độ có năm người thống lĩnh tất cả gia tộc giàu có. Bối cảnh của bọn họ bao gồm giới quân, chính, thương, y, pháp. Tư Đồ Dịch là thần thủ giới Y học, còn người đàn ông kia... Theo suy đoán của anh thì chắc là trong giới Pháp luật. Tên thì anh không biết rõ ràng lắm....."
"Sao anh biết anh ta trong giới Pháp luật?" Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lâm Dịch Phong ngưng trọng.
"Đôi mắt phỉ thúy cộng thêm hơi thở quý tộc của anh ta, cử chỉ thong dong ưu nhã, dáng vẻ và cách nói năng ngữ điệu. Bên trong năm người kia chỉ có một người là con lai. Về phần ba người còn lại có quan hệ với Mạc Nghiên hay không thì anh cũng không rõ ràng lắm! Chỉ là nếu biết càng nhiều thì gánh vác sẽ càng nặng. Em nghĩ đi, nếu những người họ hàng thân thích như nước đỉa kia biết bạn em quen biết những người này thì chắc là mỗi ngày sau này, em đều sẽ không được yên bình." Bàn tay to xoa xoa đầu Thẩm Vũ, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp. "Ân..."
"Mạc Nghiên không nói thì đừng hỏi nhiều. Chờ đi, khi nào cô ấy muốn nói thì sẽ nói rõ với em. Ngoan, đừng suy nghĩ những chuyện này." Môi mỏng hôn lên cái trán trắng tinh, thân mình hơi nghiêng để Thẩm Vũ có thể thoải mái nằm ở trong lòng ngực của hắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK