Đường Phong nhìn hai đứa bé nằm trong xe, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, ngón tay ác ý bóp chặt hai má đứa bé, nhìn khuôn mặt trắng nõnbị véo thành một vết bầm tím, đường nét thanh tú nhăn lại vì đau, nhưng vẫn không thể tỉnh lại vì thuốc ngủ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác hạnh phúc vì làm được việc cho tiểu thư.
“Tốt lắm, không hổ là A Phong của tôi, 20 phút nữa gặp nhau chỗ cũ.” Vương Vũ Viện cười vừa lòng.
“Chỉ cần là nguyện vọng của tiểu thư, tôi sẽ hoàn thành cho tiểu thư.”Đường Phong sủng nịnh nói.
Xe chậm rãi lái vào trong núi, Đường Phong đắm chìm trong lời khen ngợi của Vương Vũ Viện, trong lòng tràn đầy vui mừng khi nghĩ rằng mình có thể giải quyết được vấn đề của tiểu thư.
"Anh Phong! Vương tiểu thư hào phóng như vậy sao?" Tiểu Trương hỏi, nhìn Đường Phong qua gương chiếu hậu.
Mấy ngày trước nhận được điện thoại của Đường Phong, nói chỉ cần cậu làm xong việc lặt vặt này là có thể nhận được 10 vạn, miếng mồi béo bở này sao có thể không nhận.
Cậu ta đã có rất nhiều cơ hội rồi, còn không có cơm ăn qua ngày, huống chi hàng ngày phải trốn bọn đòi nợ, không chỉ có thể trả hết nợ mà còn dư dả tiếp tục đi đánh bạc nữa. Tại sao không làm được cơ chứ?
Về phần làm gì, chỉ cần bắt hai đứa trẻ có gì khó? Hơn nữa, trên thế giới này có rất nhiều người, hai đứa bé mất tích là chuyện thường ngày, cảnh sát có vào cuộc điều tra có mấy ngày rồi sẽ từ bỏ, đợi cho đến khi những đứa trẻ bị bán cho những kẻ buôn người. Điều đó cũng không quan trọng với cậu ta.
"Tất nhiên! Đưa tôi đến đỉnh núi Vũ Sơn, lúc đó cậu có thể quay trở lại. Tiền đã chuyển vào tài khoản cậu rồi, hãy nhớ, không được tiết lộ cho ai, nếu không, cậu nên biết hậu quả." Đường Phong cười nhạt, giữa lời nói mấy câu cảnh cáo.
"Nhớ rồi, nhớ rồi! Anh Phong đừng lo lắng, em sẽ không lọt ra ngoài đâu, em cần tiền nhưng cũng cần mạng."
Tiểu Trương gật đầu như giã tỏi, nói đùa, cậu ta còn muốn sống đến bảy tám mươi tuổi.
Đang nói chuyện, cả hai đều không để ý phía sau có một chiếc ô tô màu đen, khoảng cách hai chiếc xe được khống chế để không bị phía trước chú ý, cũng không phát hiện ra.
“Chủ nhân, xe của Vương Vũ Viện đang đi về hướng ngoại ô!”Jason nhanh chóng thông báo cho Tiêu Mục Thần tin tức mới nhất.
“Hừ, Diệp, lão gia tử bên kia có tin tức gì không?” Tiêu Mục Thần nghiêm nghị hỏi.
“Không có, tìm biển số xe lâu như vậy, đám quan chức này năng lực càng ngày càng kém!”
Cung Kỳ Diệp mím chặt môi xem tin tức mới nhất đến từ người của mình, nhưng không có cái nào hữu dụng, anh muốn đập nát điện thoại, dần mất kiên nhẫn. Con trai anh giờ đang bị kẻ khác bắt cóc nhưng không thể sa sút tinh thần được. Tâm trạng của Nghiên Nhi vốn đã không ổn định rồi, không thể để bảo bối đau lòng thêm.
“Có!”
Mộc Trạch Uyên mỉm cười nhìn điện thoại.
"Thuộc hạ của tôi nhận được tin rằng họ đã nhìn thấy chính xác biển số xe y hệt ở ngoại ô. Chiếc xe đang lái xe về phía núi Vũ Sơn. Đó là một chiếc xe màu đen."
"Không sai! Đó là một chiếc xe màu đen!" Ám vệ chỉ vào chiếc xe dừng ở cổng phía Tây phía trên màn hình.
"Được rồi! Ám vệ bí mật của tôi vừa vặn ở gần đây, để bọn họ đi theo, chúng ta đi thôi!"
Diệp Ngự Hàn cầm lấy áo khoác, cầm lấy khẩu súng lục đeo sau lưng.
“Em cũng muốn đi!” Giọng nói đau lòng khiến bọn họ không thể từ chối, Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn về phía các anh.
“… Đi thôi.”
Vừa định cự tuyệt, nhưng lại không cưỡng lại được ánh mắt kiên định của cô.