Sau bữa tối, mọi người quây quần bên nhau, Mạc Nghiên nhìn những đứa con trai quý giá của mình, đều có thể nhìn thấy sự dịu dàng và cưng chiều trong mắt cô.
"Bé con! Các con có muốn em trai hay em gái?"
Năm ánh mắt rơi vào trên bụng Mạc Nghiên, các bé cũng nghiêng đầu nháy mắt nghi ngờ.
"Mẹ sắp sinh cho bọn con một em gái sao?"
"Không ~ Mẹ chỉ hỏi các con có thích em trai hay em gái không thôi?
Các bé chần chừ một giây, chợt thấy ớn lạnh sống lưng, điều này khiến các bé nhớ đến lời "nhắc nhở quan tâm" của người cha vô lương tâm khi ở trên xe.
"Thích."
Năm đứa trẻ đồng loạt gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt to đen láy ánh lên niềm mong đợi và vui sướng.
Hóa ra là như thế này! Thảo nào mấy lão ba cứ dặn đi dặn lại... nhưng ... em gái có thể! Em trai thì không cần!
Trong nhà đã bao nhiêu người đàn ông rồi? Lại muốn thêm một đứa nữa vào tranh sủng mẹ của các bé à!
"Vậy các con thích em trai hay em gái?" Mạc Nghiên tiếp tục hỏi.
Các bé trố mắt nhìn nhau, đáp lại theo phản xạ: "Em gái."
Các bé chỉ muốn có em gái, em trai là cái gì? Có thể ăn được sao?
Trong đầu lại tưởng tượng ra em gái trắng trắng mềm mềm, ngọt ngào như chiếc bánh bao sữa nằm trong vòng tay họ, đôi mắt ươn ướt như nai con mở ra, âm thanh làm nũng mà gọi: "Anh ơi! Em thích anh nhất!"
A a a! Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!
Em gái, nhất định phải là em gái!
Không phải là các bé chưa bao giờ nhìn thấy bé gái của các gia tộc khác ôm búp bê, và nghe họ kêu mình là anh.
Nhưng đó không phải là của riêng họ, không thể tạo ra loại cảm xúc mà họ muốn chăm sóc, bảo hộ tốt, ừm ... họ vẫn còn tương đối thiển cận!
"Vậy thì mẹ ... nếu ... nếu mẹ sinh em gái ... mẹ có còn yêu con không?....."
Mộc Thiển Hoài cắn môi, trong mắt xanh nhạt dần dần trở nên gợn sóng, ngoan cố nhìn Mạc Nghiên, thân thể nhỏ nhắn khẽ run lên nhất thời lộ ra nội tâm lo lắng.
Trái tim cô như bị bóp chặt, Mạc Nghiên đau lòng, cô vươn hai tay ra ôm Mộc Thiển Hoài vào lòng, hôn lên đôi má non nớt của cậu.
"Đương nhiên! Các con đều là bảo bối của mẹ, mẹ yêu các con nhất!"
Thân thể nhỏ bé co rút trong vòng tay Mạc Nghiên, hai tay nắm chặt vạt áo, nức nở run rẩy khiến người ta xót xa.
Đương nhiên, ngoại trừ Mạc Nghiên đau khổ, tất cả mọi người đều là mặt không hề cảm xúc, không có cảm giác được.
Đúng là một tên giảo hoạt! Lại dám chơi tâm cơ để chiếm lấy cái ôm của mẹ!
Những ngón tay mảnh mai lau những giọt nước mắt trên mặt Mộc Thiển Hoài, Mạc Nghiên âu yếm hôn lên má cậu.
"Đừng khóc, bảo bối của mẹ!"
"Dạ...."
Mộc Thiển Hoài khịt mũi, ngượng ngùng dùng đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy cái mũi đỏ ửng của mình, tiến lên in lên má Mạc Nghiên một nụ hôn ướŧ áŧ.
hehe! Cậu rất thích mẹ ôm, mặc dù có cảm giác an toàn trong vòng tay của baba nhưng ngực baba quá cứng, không thơm và mềm như mẹ chút nào!
Tranh thủ khi em trai và em gái chưa chào đời, cậu phải tận hưởng thời gian này ở bên mẹ!
"Thời gia cũng không cón sớm! Nagyf mai các con còn phải lên lớp, mau đi ngủ!" Ánh mắt rơi vào đồng hồ treo tường, kim điểm đến chín giờ, Mạc Nghiên dặn dò các con.
"Mẹ ơi, con muốn mẹ ngủ cùng bọn con!"
Mộc Thiển Hoài dẫn đầu ôm Mạc Nghiên, mím môi làm nũng, đôi mắt xanh lục bảo đẫm nước mắt, có chút lo lắng, như thể nước mắt sẽ rơi trong giây tiếp theo.
"Bọn con cúng muốn!" Diệp Minh, Cung Trạch Cẩn, Tiêu Vũ Thâm và cả Tư Đồ Liệt ngay lập tức lao tới, bao vây lấy Mạc Nghiên.
Bọn anh nhìn Mạc Nghiên đưa con trai vào phòng, cánh cửa đột ngột đóng lại.
Được rồi! Lại là một đêm cô đơn .....
May mắn thay, cô công chúa nhỏ sắp đến rồi, kết tiếp chỉ cần ... cùng Nghiên nhi...
Bọn anh nhìn nhau, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, khí thế cuồn cuộn như lũ quét, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
"Xem ai may mắn nhất!"