Tiêu lão gia hưng phấn mà chống quải trượng tiến lên từng bước một, đáy mắt hiện lên tinh quang xán lạn, nhìn chằm chằm bụng cô trông mòn con mắt.
“A Nhượng, đi chuẩn bị trà bánh còn có sữa bò.”
“Mau, mau! Nhanh nhanh ngồi xuống, kẻo mệt!”
Tiêu lão gia tươi cười xán lạn đến nỗi có thể so với hoa cúc ven đường, chợt, quay đầu hướng tới Tiêu Mục Thần giận dữ hét:” Tiểu tử thúi, chạy nhanh đỡ vợ ngươi ngồi xuống mau.”
“Cảm ơn gia gia!”
Trước đó vài ngày nhận được điện thoại của tiêu gia gia, cứ nhắc nhở quan tâm luôn miệng, liền hiểu rõ hắn cảm thấy có chút tịch mịch! Kết quả là, ở mặt khác bốn người đàn ông u oán hạ ánh mắt, Tiêu Mục Thần xán lạn cười ôm vợ yêu về nhà ra mắt gia trưởng.
“Ta thấy bụng con còn lớn hơ bụng mấy người phụ nữ mang thai khác…” Tiêu lão gia quan tâm hỏi.
Mạc Nghiên vỗ nhẹ bụng, đáy mắt hàm chứa tình thương của một người sắp làm mẹ: “Là bào thai sinh đôi, cho nên có khả năng sẽ sinh trước thời gian định ra!”
Song bào thai! Có hai đứa cháu, Tiêu lão gia không ngừng ảo tưởng về sau có hai cái đứa cháu ngoan dưới gối, đôi mắt sớm đã ngẩn người không thấy bóng dáng.
Mạc Nghiên sắc mặt mang chút ưu sầu cùng bất an nhìn Tiêu Mục Thần, nam nhân thuận thế vỗ nhẹ tay nàng, thấu hiểu nhẹ giọng nói:” Không có việc gì, đến thời điểm ta sẽ tự nói với hắn, hiện tại đừng lo lắng cái này.”
“Tiêu gia gia ~”
Nũng nịu thanh âm từ xa vang đến, Vương Vũ Viện hướng tới phương hướng lão gia tử chạy chậm lại đây.
Cô bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn thấy người đàn ông mình tâm tâm niệm niệm giờ phút này ở trước mắt, trong mắt ngăn không được vui sướng.
”Mục Thần, anh đã về rồi!”
Lời nói vang vọng, giống như nữ chủ nhân công khai địa vị.
“Mạc tiểu thư nha, ngươi cũng ở đây?”
“Vương tiểu thư.” Mạc Nghiên lễ phép hơi hơi gật đầu.
Không giận mà uy khí thế thản nhiên bừng bừng khí phách, Tiêu Mục Thần đứng lên, một đôi sâu không lường được thản nhiên, giống như sắc bén mà hung hăng liếc cô.
“Giới thiệu với cô một chút, cô ấy là vợ ta, Mạc Nghiên.”
“V… Vợ? Hai người… đã kết hôn?”
Khuôn mặt nhỏ nháy mắt thất sắc, mang chút không tin, Vương Vũ Viện nghi hoặc nhìn Tiêu lão gia , rồi sau đó nhìn Mạc Nghiên, cánh môi hồng phấn run nhè nhẹ, cô không thể tươi cười.
“Còn chưa phải, nhưng sắp rồi.” Tiêu Mục Thần dắt tay Mạc Nghiên, nhẹ nhàng in nụ hôn, đáy mắt ẩn chứa sủng nịch.
Hiện tại thanh âm trở nên nghẹn ngào, nâng đôi mắt có chút ưướŧ áŧ, Vương Vũ Viện mi mắt rũ xuống, trong mắt lộ ra thần sắc giãy giụa, thật lâu sau cô chậm rãi ngước mắt nói: “Phải không…. Um… Chúc mừng hai người nhé.”
“Cảm ơn!” Tiêu Mục Thần nhẹ gật đầu.
Nhìn Vương Vũ Viện ra vẻ kiên cường, Tiêu lão gia có chút khó chịu, mang chút xin lỗi nói: “Viện Viện nha….”
“Cháu không sao…” Vương Vũ Viện lắc nhẹ đầu, khóe miệng mang chút bất đắc dĩ cười kéo ra đề tài:” A, cháu đang đói nha! Tiêu gia gia, cháu là chạy tới xin ăn xin uống, không biết người có hay không chào đón cháu?”
“Đương nhiên là có!” Tiêu lão gia chống quải trượng đứng dậy, hướng tới Tiêu Mục Thần đang hạ ánh mắt, ám chỉ hắn cùng lại đây.
Tiêu Mục Thần hơi chau mày kiếm, định thần sắc khí nhàn nhạt đưa lưng dựa ghế, phảng phất không nhìn thấy trong nhà lão nhân đang ám chỉ, đùa nghịch ly nước.
Khụ -
Thanh âm thanh thúy từ bên cạnh truyền đến, ngón tay khẽ níu cổ tay cơ bắp của hắn, mắt đẹp đảo qua người đàn ông tuấn mỹ, mắt hơi hơi nheo mang chút sát khí.
Tiêu Mục Thần lúc này mới đứng dậy, mặt đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch:” Uống sữa bò, đợi chút anh trở về liền.”
“Ân.” Môi đỏ khẽ cong, cô gật đầu.