Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dâu



"Phiên tòa hôm nay chủ yếu dành cho bản án tử hình của Đoạn Dữ Thanh." Thẩm phán nhìn công tố viên và Mộc Trạch Uyên và những người khác.



"Theo lời nói của nhiều người và các video phát trực tuyến, hành vi của Đoạn Dữ Thanh là gϊếŧ người ác ý và nên bị kết án tử hình. Ngoài ra, anh ta đã thú nhận trong cuộc thẩm vấn." Công tố viên đứng lên đầu tiên, nhìn Mộc Trạch Uyên bên cạnh Đoạn Dữ Thanh tức giận nói.



"Công tố viên là tự thú hay ép buộc nhận tội?" Mộc Trạch Uyên đẩy kính cười nhạt, gõ nhẹ cây bút trên bàn.



Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Mộc Trạch Uyên, nhưng Tư Đồ Dịch và những người khác đều nhìn Đoạn Dữ Thanh một cách cẩn thận, chỉ thấy rằng ánh mắt của anh ta đang tập trung vào cây bút trên tay Mộc Trạch Uyên, đồng tử gã càng ngày càng tan rã, miệng thì thào.







"Cho mời nhân chứng Thẩm Vĩ!" Mộc Trạch Uyên đứng lên và nói với thẩm phán.



"Phản đối, người này là người có liên quan của Ngũ Hoàng, có thể ảnh hưởng đến phán quyết."



Công tố viên đứng lên nói, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn nồng đậm.



Ngũ Hoàng này dựa vào quyền lực của mình muốn làm gì thì làm, Đoạn Dữ Thanh đã thừa nhận tội ác trong quá trình điều tra nên bị kết án tử hình, hơn nữa nạn nhân là nữ nhân của họ, chẳng lẽ còn muốn cứu gã? Đầu bị hỏng rồi sao!



"Thẩm phán! Thẩm Vĩ đã ở đó chứng kiến



toàn bộ vụ việc và trấn áp Đoạn Dữ Thanh, vì vậy tôi nghĩ lời khai của anh ta có thể được dùng làm cơ sở để tham khảo." Mộc Trạch Uyên không để bụng chậm rãi nói.



"Phản đối không hợp lệ." Thẩm phán gật đầu và ra hiệu cho nhân chứng tiến lên.



"Thẩm Vĩ tiên sinh, hãy kể lại tình hình ngày hôm đó." Mộc Trạch Uyên nhìn người đàn ông và nói, cũng là bảo tiêu của Cung Kỳ Diệp.







"Tôi được lệnh của Cung thiếu bảo vệ phu nhân. Do tối thứ Sáu quá đông người, tôi nhìn thấy một nhóm học sinh đến gần phu nhân. Đột nhiên có người hét lên chói tai, sau đó phu nhân ngã xuống đất, tôi nhanh chóng chạy tới kịp thời đỡ con dao của Đoạn Dữ Thanh." Thẩm Vĩ thuật lại quá trình một lần nữa.



"Vậy là tiên sinh đã nhìn thấy Đoạn Dữ Thanh gϊếŧ người, phải không?" Công tố viên đứng lên và tiếp tục.



Thẩm Vĩ nhìn công tố viên rồi bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy!"



"Tôi không có vấn đề gì." Công tố viên hài lòng gật đầu, nhìn người đàn ông khiêu khích.



"Thẩm Vĩ tiên sinh, tôi muốn hỏi xem trạng thái tinh thần của Đoạn Dữ Thanh khi anh chạy tới chế phục như thế nào?"



Mộc Trạch Uyên đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Vĩ, từng bước từng bước đều có vẻ như nằm trong lòng anh.







"Phản đối, chuyện này bị nghi ngờ là xúi giục!" Công tố viên lại đứng lên phản bác.



Anh cười mà không hề tức giận, nhìn vị thẩm phán ở giữa và nói: "Tôi hỏi là có nguyên nhân!"



"Xin hãy nói tiếp!" Vị thẩm phán gật đầu.



"ừm… lúc ấy anh ta rất kích động, không thể kiềm chế được…hơn nữa thần trí có chút hoảng hốt."



"Cảm ơn Thẩm Vĩ tiên sinh, tôi hỏi điều này vì tôi đã nhận được bản báo cáo bệnh án tâm thần từ Đoạn Dữ Thanh, 5 năm trước đã là một bệnh nhân tâm thần phân liệt và gần đây đã trốn thoát do sơ suất của ban quản lý bệnh viện."



Mộc Trạch Uyên lần lượt trao bản báo cáo cho công tố viên và thẩm phán.



"Cái này ... Vị bác sĩ phía trên là Tư Đồ Dịch, tôi nghi ngờ là giả mạo! Hơn nữa, khi chúng tôi đang tiến hành điều tra, thần trí rõ ràng bình thường!" Công tố viên bất mãn nói.

"Công tố viên, hãy chú ý đến những gì ngài nói. Nếu việc chẩn đoán và điều trị được giả mạo, tôi sẽ không mang nó ra. Vì Đoạn Dữ Thanh tiên sinh tình huống đặc thù, yêu cầu một trị liệu ổn định."



Mộc Trạch Uyên nheo mắt lại, gợi lên một nụ cười nhạt. Nhìn chằm chằm công tố viên.



Thẩm phán xem xét kỹ các vụ án, có hồ sơ xử lý trong 5 năm qua và sự chấp thuận của các đơn vị liên quan.



"Tôi có một đoạn video về cuộc điều tra, có thể xác nhận tình hình hiện tại!" Công tố viên lấy ra chứng cứ nói.



Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục, nở một nụ cười, vẻ mặt của anh dường như nhìn một chú hề đang nhảy nhót.



Video thấy rõ quá trình thẩm vấn của công tố viên. Đoạn Dữ Thanh bình tĩnh thể hiện quá trình gϊếŧ người, nhưng ngay khi màn hình quay lại, Đoạn Dữ Thanh co người lại trên ghế và liên tục thì thầm: "Tôi không gϊếŧ người ..."

"Điều này là không thể! Video đã bị can thiệp, quá trình thẩm vấn của chúng tôi không phải như thế này." Công tố viên tức giận đập bàn, chỉ thẳng vào Ngũ Hoàng và gầm lên, sau đó trừng mắt nhìn Đoạn Dữ Thanh.



"Công tố viên, xin hãy để ý đến cảm xúc của mình, thái độ của ngài là không tôn trọng thẩm phán!" Thẩm phán gõ bàn nghiêm nghị nói.



"Thưa ngài, bằng chứng đã được công tố viên đưa ra. Tôi không có khả năng giả mạo thông tin!" Mộc Trạch Uyên nhìn thẩm phán một cách chân thành.



Vị thẩm phán cau mày, xem kỹ tất cả tang vật, tài liệu, cuối cùng nói: "Đối với án tử hình của Đoạn Dữ Thanh, coi như bệnh tâm thần, sẽ chuyển đến bệnh viện điều trị tâm thần, không có án tử hình."



"Vất vả rồi!" Mộc Trạch Uyên mỉm cười và gật đầu với công tố viên.



"Tôi không biết mục đích của anh, nếu gϊếŧ người nên bị kết án tử hình!" Công tố viên lạnh lùng nói.

"Tôi nghĩ lúc xuất thần sẽ không phân biệt được hành vi của chính mình, đành phải chấp nhận sửa sai." Mộc Trạch Uyên vỗ vỗ vai công tố viên, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK