Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Editor: Dâu



Vào một đêm trăng mờ ảo, người đàn ông đẹp trai, lịch lãm nhắm mắt lim dim ôm người đẹp đang say giấc nồng trong tay, cả người toát lên vẻ quyến rũ mê hồn, bỗng nhiên, cau mày, bắp chân co quắp làm cô đau đến tỉnh.



"ô... Đau quá ..."



Lòng bàn tay ấm áp xoa bóp bắp chân trắng như tuyết, Mộc Trạch Uyên đau lòng an ủi, trong đôi mắt xanh lục sắc lạnh hiện lên một tia dịu dàng.



"Uyên... Con anh đói bụng ..."



Lông mi run rẩy nhấc lên, thu liễm ánh sáng, khóe môi Mạc Nghiên nở ra một nụ cười mờ mịt, khẽ lẩm bẩm, giọng nói đáng thương như xé tâm can.



"Vậy thì con muốn ăn gì?" Chóp mũi áp vào má cô, đôi môi mỏng ấm áp khẽ cắn cô một cái.



Ngón tay trắng ngọc gõ nhẹ vào cằm anh, buồn rầu mà nhíu mày.



"Ừm ... bé con muốn ăn dưa chua ..."



Sau khi nói xong, cái miệng nhỏ bé phát ra âm thanh "chẹp", mắt hạnh vui vẻ nheo lại.







"Được rồi, anh kêu người làm cho em."



Mộc Trạch Uyên vừa định đứng dậy, vạt áo bị một bàn tay nhỏ nắm lấy, quay đầu lại thì nhìn thấy bảo bối hai mắt ngấn nước, nói:



"Em còn muốn ăn bánh bao hấp, sữa đậu nành, đậu hủ Tứ Xuyên, cá chua ngọt ...con anh đang đói bụng nè!"



Ngón tay chỉ vào cái bụng nhô ra, môi đỏ mọng lẩm bẩm.



Mộc Trạch Uyên nhìn đồng hồ, nhìn kim giờ từ từ chỉ đến con số hai, đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô.



"Anh kêu người chuẩn bị, bây giờ mới có hai giờ, ngủ một chút, anh sợ em mệt, chờ lát nữa xong anh gọi em dậy, ngoan."



"Em muốn đợi!"



Cô không muốn ngủ, cánh tay mềm mại đưa ra ý bảo anh bế, Mộc Trạch Uyên nghiêng người ôm cô lên, vững vàng đi ra bên ngoài, đặt Mạc Nghiên lên ghế sô pha, sau đó vào bếp bấm điện thoại.



"10 phút nữa mang dưa chua, bánh bao hấp, sữa đậu nành, đậu hũ Tứ Xuyên, cá chua ngọt đến -"







+++



"Tút tút..."



"Chồng ơi! Sao nửa đêm anh đột nhiên dậy vậy?"



"BOSS của anh gọi tới! Trong vòng 10 phút nữa phải mua đồ ăn cho phu nhân, giờ là hai giờ sáng, anh lấy đâu ra đậu hũ Tứ Xuyên ..."



Anh ta nhanh chóng mặc quần áo vào, nói không ra nước mắt.



"Ồ! Vậy à? Chúc anh may mắn, em ngủ tiếp đây." Người phụ nữ nhướng mày, cuộn người vào chiếc giường ấm áp.



"Chỉ có thể cầu cứu dì Trần ... Dì Trần! Là tôi, A Võ, phu nhân nửa đêm đói bụng, nhưng tôi không biết làm những thứ này, cứu tôi với!"



"ai ui, tôi đã nói với họ rồi, nếu phu nhân đói cứ việc tìm tôi, tôi già rồi nhưng vẫn còn khỏe chán, làm chút đồ ăn không thành vấn đề, để tôi làm cho, cậu trở về ngủ đi! "



Khi chuông cửa reo, Mộc Trạch Uyên nhìn thấy dì Trần ngoài cửa thì ngạc nhiên:



"Tại sao dì Trần lại đến đây, không phải còn đang nghỉ phép sao?"







Dì Trần trợn mắt: "Là A Võ gọi điện cho tôi, cậu ấy không giải quyết được chuyện này. Nếu phu nhân đói bụng thì cứ tìm tôi, tôi còn trẻ, đâu cần nghỉ phép? Đi đi! Đừng chặn đường, kẻo phu nhân với tiểu thiếu gia đói bụng."



Mạc Nghiên vén tóc nghịch ngợm chán nản, ưu nhã ngáp một cái, ngơ ngác nhìn về phía đại sảnh, nhìn thấy bóng dáng của dì Trần thì đầy kinh ngạc.



"Tại sao dì Trần lại đến? Bây giờ là kỳ nghỉ phép mà."



Dì Trần cười hiền từ, trong mắt có vẻ âu yếm: "Ta sợ con đói bụng. Sau này ta sẽ nấu cho con, ngoan ngoãn chờ."



Chưa tới một canh giờ, trên bàn đã bày ra đầy đủ các món ăn phong phú, dì Trần hài lòng gật đầu: "Được rồi, con ăn từ từ, ta về trước nghỉ ngơi."



"Đêm nay dì ở đây nghỉ ngơi!" Mộc Trạch Uyên gật đầu nói, cảm kích.



"Tôi hiểu rồi, thiếu gia ở đây chăm sóc cho phu nhân. Tôi sẽ tự mình vào phòng khách. Ngủ ngon."

Mạc Nghiên nhìn thức ăn phong phú trên bàn, nước miếng bất giác trào ra, vị chua chua ngọt ngọt của cá. Hương vị khiến cô mê mẩn cắn hết miếng này đến miếng khác, trong nháy mắt chỉ còn lại một ít thức ăn vương vãi trên bàn, Mộc Trạch Uyên theo thói quen giải quyết nốt thức ăn còn lại của cô còn thừa, nhìn gò má ửng hồng của cô bất giác mỉm cười.



"Đừng cười! Là con anh đói bụng."



Mạc Nghiên tức giận mắng, dùng ngón tay véo vào cái eo cứng như đá của anh.



"Ừ! Là bé con đói bụng, chúng ta ngủ tiếp đi." Đôi mắt xanh biếc đầy cưng chiều, giữa lời nói còn có một chút ý cười.



+++




*Đậu hủ Tứ Xuyên

Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 299: PN: Những ngày mang thai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK