“Rất nghi hoặc sao? Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, tương quan vật chứng ta sẽ trình báo trung ương, các ngươi không cần thu thập đồ vật, trực tiếp rời đi đi!”
Chỉ cần là vụ án liên lụy tới chính phủ, hắn sẽ đặc biệt chú ý, khi trung ương chi ngân sách xuống dưới, trải qua một tầng liền sẽ bị hao hụt một phần, thẳng đến khi truyền xuống phía dưới đã không còn mấy, bởi vậy hắn trực tiếp nhìn chằm chằm tầng thứ nhất ngăn chặn hậu hoạn, quả nhiên, bị hắn bắt được!
Mọi người nhìn Dương bí thư cùng Tạ cố vấn ủ rũ cụp đuôi rời đi, giả như không biết mà nhìn văn kiện trên bàn, bắt đầu nhìn lại chính mình đã từng nhận hối lộ hoặc khai báo tài chính thiếu hụt, liền sợ chính mình là người tiếp theo bị mang đi khai đao.
Reng reng -
Trong phòng hội nghị yên tĩnh vang lên tiếng chuông di động, mọi người hai mặt nhìn nhau, Diệp thủ trưởng ghét nhất có người ở hội nghị di động tiếng vang lên tiếng chuông ảnh hưởng đến tiến độ cuộc họp, tầm mắt theo tiếng chuông di chuyển đến người Diệp thủ trưởng.
Chỉ thấy Diệp Hàn Ngự quét mắt nhìn di động của mình, vừa rồi lạnh lẽo hít thở không thông nay lại chậm rãi tan đi, khóe môi giương lên như có như không độ cong, trong mắt hiện lên một tia sủng nịch cùng nhu tình.
Diệp Hàn Ngự nhìn tên hiện lên trong di động, liền lập tức nghe, “Làm sao vậy?”
“Đang bận sao?” Một đầu khác là tiếng nói ôn nhu, Mạc Nghiên đang nằm bên cạnh Lẫm Lẫm vỗ về, hưởng thụ da lông ấm áp, 5 năm trôi qua, Lẫm Lẫm cũng từ thân hình trẻ con biến thành thanh niên dài đến 3m.
Một đôi mắt đen sắc bén đảo qua mọi người trong phòng họp, nhóm cán bộ vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, không ngăn được theo bản năng rũ mắt.
Thủ trưởng này quỷ quyệt cáo già, như thế nào đột nhiên trở nên… Bình dị gần gũi…? Nên không phải đây là phu nhân thủ trưởng trong truyền thuyết đi!! Tuy rằng bọn họ rất muốn bát quái, nhưng ngượng ngùng không dám bát quái trên người thủ trưởng…
“Không vội!” Diệp Hàn Ngự cười nhẹ, đầu ngón tay có quy luật gõ ở trên mặt bàn, phát ra thanh âm thanh thúy.
Mạc Nghiên cười khẽ, bổ nhào vào bụng Lẫm Lẫm giống như đứa trẻ cọ xát, mấy ngày nay các con bị mấy người hắn đưa về bên nội đi tôi luyện một phen, ngày thường bọn họ đều đi làm, chỉ còn lại có một mình cô ở cùng Bạch Túc và Lẫm Lẫm chơi đùa, hồi lâu hưởng thụ đến vô nghĩ vô lo làm tâm tình cô rất tốt.
“Buổi tối em tự mình xuống bếp, nhớ rõ đúng giờ về nhà! Vừa rồi hỏi A Diệp, A Thần, Uyên, Dịch đều phải tăng ca, không biết đến khi nào, vậy đôi ta ăn trước đi, để dành một ít đồ ăn cho bọn hắn!”
Con ngươi thâm thúy tựa như bắt giữ được con mồi bỗng sáng lấp lánh, hắn suиɠ sướиɠ mà cười đáp lại: “Hôm nay hội nghị đã kết thúc, hiện tại anh liền có thể tan tầm!”
Các vị cán bộ:”…………”
Ha hả, bây giờ còn có rất nhiều công việc chờ thủ trưởng gật đầu mới có thể tiến hành bước tiếp theo! Cái này là lạm quyền nha!
“Chờ anh trở về! Em nhớ anh!” Mạc Nghiên cười hì hì nói.
“Anh cũng nhớ em!” Tiếng nói trầm thấp mang theo nồng đậm sủng nịnh, Diệp Hàn Ngự đáy mắt hàm chứa ý cười ngắt điện thoại.
Hắn ngẩng đầu nhìn mấy người cán bộ, biểu tình đạm mạc dường như mới vừa rồi người nói ra lời âu yếm không phải hắn: “Hảo! Hôm nay liền báo cáo đến đây, để lần sau tiếp tục hội nghị!”
Diệp Hàn Ngự bước nhanh đi ra phòng họp, trở lại phòng làm việc cầm lấy áo khoác, không quên xách trên bàn bình rượu nho, khóe miệng hắn gợi lên ý cười, nhớ lại lúc trước ở trong yến hội, Nghiên Nhi vì tránh đi Cung Kỳ Diệp, trộm ở sân thượng uống rượu, tin tưởng rượu này có thể gợi lên hứng thú của cô, cũng chờ mong bảo bối say ngã vào ngực chính mình cùng nhau triền miên.
----------------------------------------------------------------------
Mọi người sắp được ăn thịt ngập mồm :v khi nào ngấy thì thôi nha ><