Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Su Bà Bà

Đột nhiên, một vị hành khách trên cabin cảnh giác nhìn hai người đàn ông: “Từ đã… Làm sao mà chúng tôi có thể tin anh chính là bác sĩ chữa trị chính của cô gái này a? Còn nữa, cô ấy mắc bệnh cấp tính gì vậy?”

“Xin thứ lỗi, về vấn đề này thì tôi khó có thể tiết lộ ra, đây là quyền riêng tư thuộc về cá nhân người bệnh nhưng nếu các vị muốn xem hồ sơ bệnh án chứng minh thì tôi có đem theo, mọi người cầm xem đi.” Tư Đồ Dịch nhàn nhạt cười một cái rồi lấy hồ sơ bệnh án từ trong túi tiền ra đưa cho vị khách mới lên tiếng.

Trên hồ sơ bệnh án có đề tên bệnh viện Đế Đô, số liệu về cả bác sĩ và người bệnh, toàn bộ hồ sơ đều được ghi chép kỹ càng lại thời gian khám chữa bệnh nhưng nội dung bệnh thì lại chỉ viết 2 chữ cơ mật. Hồ sơ mật này khiến tất cả mọi người ở đây đều tin tưởng lời Tư Đồ Dịch nói.

“Vậy cậu này là gì đây? Sao cậu ấy lại nói mình là anh trai của cô gái này a?” Một bác gái ngồi ở ghế bên cạnh thập phần nghi hoặc liếc qua liếc lại giữa 4 người.

“Tôi cũng cảm thấy rất buồn bực về vụ này, không biết anh đây có thể giải thích nghi hoặc dùm tôi không?” Tư Đồ Dịch quay đầu nhìn Sở Cẩn Húc.

Thấy mọi người dời ánh mắt hoài nghi lên trên người Sở Cẩn Húc, Mạc Nghiên liền nôn nóng mà làm sáng tỏ nói: “Anh ấy là anh hàng xóm nhà bên của tôi… Hơn nữa, tôi cũng không phải một người bệnh hoạn… Anh ta đang gạt người…”

“Em lại phát bệnh rồi!” Tư Đồ Dịch mềm nhũn mặt mày, trong con ngươi nhu hòa không che dấu được sự cưng chiều.

Mắt xanh sắc bén trói chặt ở trên người Sở Cẩn Húc, Mộc Trạch Uyên hơi nhấp môi nói: “Anh đây có thể theo chúng tôi đi một chuyến để xác nhận thân phận của mình không?”

“Không… Sao anh ấy phải đi… Tôi đi với hai anh là được….” Lời đề nghị của Mộc Trạch Uyên làm Mạc Nghiên phòng bị mà cự tuyệt.

Sở Cẩn Húc dẫn đầu đứng dậy, ánh mắt lạnh băng đảo qua hai người đàn ông xong cầm tay Mạc Nghiên rồi liền chậm rãi đi theo phía sau họ: “Khỏi, chúng ta cùng nhau đi thôi!”

Mạc Nghiên ôm lấy cánh tay của Sở Cẩn Húc, trên mặt tràn ngập nồng đậm bất an và hoài nghi nhưng đồng thời lại mang chút đề phòng với hai người các anh. Hai biểu tình mãnh liệt đối lập càng thêm có vẻ làm cô khó có thể hình dung.

Mà một màn này làm đau đớn mắt và trái tim của hai người đàn ông. Tiêu Mục Thần hàm chứa một chút ghen tỵ và phẫn nộ mà thốt lên: “Đưa Mạc tiểu thư trở về.”

Mạc Nghiên đang muốn nói thêm gì đó thì liền bị Sở Cẩn Húc đánh gãy: “Nghiên Nghiên, chúng ta lại hẹn gặp mặt nhau hôm khác, em về trước nghỉ ngơi đi, anh sẽ không sao.”

“Yên tâm, không có sự cho phép của em thì bọn anh sẽ không ra tay với hắn ta.” Cung Kỳ Diệp cưỡng chế nỗi niềm không vui nơi đáy lòng rồi nhẹ nhàng an ủi.

Sau nhiều lần hai anh nói lời bảo đảm, Mạc Nghiên lúc này mới hoạt động thân mình rời đi với mấy tên bảo tiêu.

“Được rồi… Anh vợ, hiện tại đến lượt chúng ta tâm sự.” Diệp Hàn Ngự nhếch cánh môi ý bảo tất cả nhân viên công tác rời đi.

“Xuy, tôi không gánh nổi tiếng xưng hô anh vợ của cậu.” Sở Cẩn Húc nhấc mũ lên để lộ ra khuôn mặt tinh tế nho nhã, mắt đen nhu hòa lúc này chỉ còn sót lại lạnh lẽo.

Diệp Hàn Ngự treo tươi cười hồ ly để che dấu ý lạnh nơi đáy lòng: “Gánh nổi hay không không quan trọng, chỉ cần bọn em nói được thì là được.”

Sở Cẩn Húc cười lạnh, đáy mắt tràn ngập khinh thường nói. “Mấy cậu toàn quen thói duy ngã độc tôn, chưa bao giờ đặt bản thân mình vào vị trí của nhóc con để suy nghĩ, chỉ có điều… Như vậy cũng tốt… Hừ… Đỡ khiến con bé phải chịu tổn thương.”

“Không nhọc anh lo lắng chuyện này, bọn em sẽ tự xử lý tốt.” Cung Kỳ Diệp nắm chặt lòng bàn tay, đường cong lạnh lùng càng thêm băng hàn. ”Mấy ngày kế tiếp, Nghiên Nhi cần được nghỉ ngơi, nếu anh có kế hoạch gì khác thì thực xin lỗi, cô ấy không thể bồi anh cùng đi.”

Sở Cẩn Húc cười nhạo: “Haha, chuyện này… Tôi sẽ lại tìm thời gian thảo luận với Nghiên Nghiên. Tất nhiên, nếu các cậu một hai muốn ngăn cản thì tôi cũng sẽ không nói gì… Nhưng… Việc làm này chỉ càng thêm biểu lộ các cậu không tôn trọng con bé.”

Mộc Trạch Uyên mím chặt cánh môi: “… Tin chắc là mấy tiếng đồng hồ qua anh Sở đây chưa từng được chợp mắt, bọn tôi liền không tiễn.”


Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Tuột vote qass ><

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK