Sáng sớm ánh nắng xuyên qua mành chiếu lên gương mặt tinh tế, Mạc Nghiên chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh.
Ở thời khắc cô thanh tỉnh, Tư Đồ Dịch mở cặp mắt phượng hẹp dài, mặt mày nhìn không thấy một tia mệt mỏi, thân mật hôn xuống môi đỏ Nghiên nhi: “Chào buổi sáng, vợ của anh.”
Khuôn mặt nhiễm một tầng màu đỏ, tay ngọc nhỏ dài ôm cổ hắn, toàn bộ thân mình mềm yếu không có xương mà ghé vào trong ngực hắn:” Chào buổi sáng, anh yêu.”
Gõ gõ -
“Quấy rầy đến các ngươi sao?” Mộc Trạch Uyên đứng ở cạnh cửa, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Tư Đồ Dịch trợn mắt nhìn hắn, tên này làm mất vui, không nhìn thấy hắn cùng Nghiên Nhi hưởng thụ thời gian riêng tư của hai người sao, “Ngươi cảm thấy như nào?”
“Ha hả, ta cũng không nghĩ, nhưng bảo bảo đang khóc… A Diệp cùng Ngự dỗ như thế nào cũng không dừng…” Mộc Trạch Uyên buồn rầu nói.
Nghe thế, Mạc Nghiên tâm phảng phất khẩn trương lên, biểu tình hoảng loạn mà lấy nhanh áo ngoài mặc vào người.” Bảo bảo làm sao vậy?”
“Thời gian này, phỏng chừng là đói bụng… Chúng ta đi thôi!” Tư Đồ Dịch đứng dậy mặc quần áo, đi theo hai người phía sau.
Mới đi đến cửa phòng trẻ con, liền nghe thấy tiếng khóc vang dội, chỉ thấy Cung Kỳ Diệp cùng Diệp Hàn Ngự cứng đờ ôm hai đứa trẻ, ngày thường biểu tình đạm nhạt nay nhiễm một tầng thất thố, đong đưa lúc lắc không ngừng dỗ bọn oa nhi bọn họ, lại không thấy bọn họ ngưng khóc thút thít.
“Ta tới!”
Mạc Nghiên tiến lên ôm Cung Trạch Cẩn, nhẹ nhàng vỗ, nhìn hắn khóc đến độ cái mũi hồng hồng, chính là một trận khó chịu.
”Xem ra là đói lả… Không có việc gì, Cẩn Nhi ngoan nào.”
Nói cũng kỳ quái, ở trong ngực Cung Trạch Cẩn đến tay Mạc Nghiên một chốc lát, nháy mắt đã ngưng khóc thút thít, cái mũi hồng thật đáng thương mà nhìn Mạc Nghiên, như bị ủy khuất, mà Diệp Minh mở to đôi mắt ngập nước, đôi tay trắng nõn như củ sen hướng tới Mạc Nghiên múa may, sờ soạng nửa ngày lại như cũ không có cách nào sờ đến, cái miệng nhỏ không vui gắt gao nhấp môi, tay nhỏ dùng sức vỗ cánh tay Diệp Hàn Ngự, phát ra” a a” tiếng vang, dường như muốn kháng nghị cái gì đó.
Diệp Hàn Ngự rũ mắt nhìn bản thân mình thu nhỏ trong ngực, trầm tư một lát, chậm rãi đến gần cô, chỉ thấy Diệp Minh vươn móng vuốt nhỏ đáng yêu bám trụ tay áo Mạc Nghiên, vui tươi hớn hở cười híp mắt.
“Xem ra là muốn mẹ…” Diệp Hàn Ngự lẩm bẩm nói.
“Minh nhi ngoan, từ từ dỗ xong đệ đệ liền đến con!” Mạc Nghiên cười, đáy mắt phiếm nhu ý nhấc áo khoác lên.
Cung Trạch Cẩn tự giác đem miệng tiến đến trước ngực Mạc Nghiên, tay nhỏ bá đạo mà bắt một tuyết nhũ khác, dường như muốn tuyên thệ chủ quyền của mình.
“Tên tiểu tử thúi này…” Cung Kỳ Diệp lạnh lùng nói, trong giọng nói mang chút ghen ghét.
Bàn tay mềm nhẹ nhàng vỗ Cung Trạch Cẩn, chờ đến đánh tiếng ợ hơi, lúc này mới đem Diệp Minh ôm vào trong ngực, cô sủng nịch hôn lên khuôn mặt nhỏ như ngọc của hắn,” Ca ca của chúng ta thật nghe lời, đều chiếu cố đệ đệ!”
“Ác ác -” Diệp Minh nhẹ nhàng phất tay, dường như tán đồng lời nói của cô.
Nhìn hai cái oa oa cướp đoạt ánh mắt cô, bọn hắn chỉ có thể trừng mắt, liền cảm thấy hài tử sau khi sinh, Nghiên Nhi càng thêm không quan tâm bọn họ…
“Thời gian không còn sớm! Chúng ta nên đi ra cửa đến nhà ba mẹ em.”
Một bộ tây trang phẳng phiu tôn lên dáng người vạn người mê của Tiêu Mục Thần, vừa mới giải quyết xong án kiện công ty, liền lập tức chạy về nhà, hôm nay muốn đi gặp Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh.
“Đi thôi! Đồ vật đã chuẩn bị tốt…” Diệp Hàn Ngự từ trong ngực cô tiếp nhận Diệp Minh đang bẹp miệng không vui, ôm lấy một bên bao.
“Xe mới?” Mạc Nghiên đứng ở bên cửa xe nghi hoặc hỏi.
“Ân, muốn cho bọn trẻ ngồi ở ghế dựa an toàn.” Cung Kỳ Diệp gật đầu nói.