Ngay khi dừng xe, Cung Kỳ Diệp và những người khác lao vào bệnh viện, nhưng bị các nhân viên y tế chặn khỏi phòng giải phẫu.
"Các vị, vui lòng đợi bên ngoài, chúng tôi đang xử lí khẩn cấp! Ai là người nhà bệnh nhân? Phải có sự xác nhận đồng ý, cần người nhà ký tên!"
"Tôi!" Tư Đồ Dịch từ xa đi tới, thủ tục vừa được hoàn tất, vội vàng vào phòng giải phẫu.
"Xin lỗi, ngài có quan hệ gì với bệnh nhân?"
"Cô ấy là vợ tôi!"
"Có giấy tờ chứng minh nào liên quan không?"
"... Không ..."
Hiện thực giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người họ, vì mối quan hệ đặc thù, họ không làm giấy kết hôn, cho nên tình trạng vẫn ghi là độc thân.
Điều này là vô ích đối với bệnh viện để ký các tài liệu quan trọng, về mặt pháp lý, họ không phải chồng của Mạc Nghiên...
"Chúng tôi cần có chữ ký và xác nhận của người nhà bệnh nhân!" Nhân viên y tế rút tài liệu khỏi tay Tư Đồ Dịch.
"Chờ đã! Bây giờ là trường hợp khẩn cấp. Tôi có thể ký tên của người có liên quan được không?" Tư Đồ Dịch ngăn nhân viên y tế lại và đưa bản scan của tài liệu đặc biệt có chữ ký của năm người họ và Mạc Nghiên.
"Đây là một tài liệu có giá trị pháp lý! Nếu cô lo lắng, cô có thể truy tìm lại nó!" Mộc Trạch Uyên nói, rút
ra các tài liệu chứng nhận liên quan của luật sư.
Nhân viên y tế cầm tài liệu, nhìn đi nhìn lại mấy người đàn ông và các điều khoản trên tài liệu với vẻ ngạc nhiên.
Hóa ra họ là năm ông hoàng của Đế Đô, trước đây có nghe nói về mối quan hệ giữa họ với một người phụ nữ và tưởng là bịa đặt, hóa ra tất cả những điều này đều là sự thật!
"Được! Vui lòng ký tên!"
Bọn họ lo lắng đứng ở cửa phòng mổ đi tới đi lui, nội tâm lo lắng hiện rõ trên mặt, trong khi Tư Đồ Dịch ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đau lòng nắm chặt tóc.
Đôi mắt họ rơi vào vết máu trên bụng và cánh tay của anh, trái tim họ đột nhiên co rút lại.
"Đây .... Đây là máu của Nghiên nhi...?" Tiêu Mục Thần nghi ngờ nói, với giọng hơi run, điều này tạo nên một sự tương phản rõ ràng với vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày.
Tư Đồ Dịch đau khổ gật đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tay khẽ run lên, nỗi thất vọng và đau thương trong mắt không còn che đậy được nữa.
"Tôi không thể cứu Nghiên nhi ... tôi... bàn tay ma thuật trong giới y thuật ... tôi thậm chí không thể cầm máu ... tôi đã thử đủ mọi cách. Vẫn vậy! Tôi thậm chí còn không thể tìm ra chất nhờn đó là gì! Tôi thật vô dụng!"
Từ nhỏ đến giờ, anh chưa bao giờ quên những ghi chép trong sách và thông thạo về y học, tâm lý học, v.v. của Trung Quốc và phương Tây, không ai là anh không cứu được.
Nhưng chỉ là hôm nay, anh không thể cứu được Nghiên nhi, thậm chí không thể cầm máu! Bàn tay ma thuật trong giới y thuật, ngay cả vợ anh mình cũng không cứu được, cái danh phận này có ích lợi gì!
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tư Đồ Dịch khóc, cảm giác đau đớn trong lồng ngực ngày càng rõ ràng, như muốn trào ra ngay lập tức, một linh cảm xấu chợt lóe lên trong đầu anh, chất nhờn cần anh tới xử lí, nếu anh không biết, thì ai sẽ biết?
Đây là chìa khóa để cứu Nghiên nhi!
Anh phải tỉnh táo, nếu gục ngã, Nghiên nhi sẽ phải làm sao? Còn con trai của họ thì sao? Còn gia đình thì sao?
"Dịch! Chúng tôi biết đây là áp lực lớn với cậu! Nhưng cậu phải biết một điều, Nghiên nhi đang nằm trong đó! Cô ấy cần chúng ta! Vào lúc này, cô ấy cần cậu hơn! Vì kiến
thức của cậu về thuốc mới cứu được cô ấy, lần này cũng phải dựa vào năng lực của cậu mà đưa Nghiên nhi thoát khỏi nguy hiểm này!"
Diệp Hàn Ngự ngồi xổm trước mặt Tư Đồ Dịch, ép anh đối mặt với chính mình, hai mắt đỏ ngầu, kìm nén nỗi đau vào lòng, nghẹn ngào nói.
"Vì vậy ... đừng bỏ cuộc ... và đừng để bị đánh gục ... đừng quên công chúa nhỏ của chúng ta vẫn chưa chào đời!"
Tư Đồ Dịch cụp mi xuống, vết máu trên áo sơ mi cùng với nước mắt trong suốt đã biến thành máu, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
"Hung khí đó ở đâu? Nó đã được bàn giao cho các đơn vị liên quan đi xét nghiệm chưa?"