“Ba ba, mama, hai người đang làm gì vậy?”
Ngoài cửa hiện lên một bóng dáng, một bàn tay nhỏ chậm rãi đẩy cửa ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, mắt đen mang chút tò mò nhìn chằm chằm một đôi nam nữ nằm giữa giường lớn.
Mạc Nghiên sửng sốt, hai má bỗng ửng đỏ, một phen túm lấy chăn bông, ngượng mà đem Diệp Hàn Ngự đẩy xuống giường.” Anh đi xuống!”
“Diệp Minh, ai bảo con vào đây, hiện tại là mấy giờ rồi, còn không đi ngủ!” Diệp Hàn Ngự sắc mặt xanh mét mà đi lên trước, nheo lại mắt đen hẹp dài, đáy mắt hàm chứa cảnh cáo.
Diệp Minh mắt nhìn Diệp Hàn Ngự, lạch bạch lạch bạch chạy đến mép giường ôm lấy cánh tay Mạc Nghiên, khuôn mặt nhỏ hơi hơi ngẩng lên, một đôi mắt đen to lúng liếng mang theo vài phần vô tội, mềm mại nói:” Mama, con sợ tối, có thể cùng người ngủ không… Ở một đêm liền tốt, ô…”
“Đước!”
Mạc Nghiên đem Diệp Minh ôm vào trong ngực, đau lòng mà ở khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn ôn nhu in lên một nụ hôn, mới vừa ngẩng đầu liền đối diện với người đàn ông mặt đầy dấu chấm hỏi, còn hắn làm sao bây giờ? Nội tâm tràn ngập oán niệm, đáy mắt hàm chứa ai oán nhìn cô.
”Anh lớn rồi, đừng cùng con nít so đo.”
Diệp Hàn Ngự mím chặt cánh môi, nhìn hình ảnh mẹ con hòa thuận, trong lòng thật lạnh thật lạnh.
”Anh đây….”
“Anh đi ngủ thư phòng.” Bàn tay mềm ở trong không khí múa may, không khách khí mà đem hắn đuổi ra cửa phòng.
Diệp Hàn Ngự thấp giọng thở dài, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, lại thấy tên đáng ghét kia cong cong khóe miệng, đáy mắt mang theo khiêu khích, tốt nha! Hiện tại con trai đều cùng baba tranh sủng, khi còn nhỏ tranh liền không tính, trưởng thành còn tiếp tục tranh, thái dương hơi hơi giật giật, mắt đen ẩn chứa sát khí sắc bén, vừa định mở miệng liền bị tên tiểu tử kia đánh gãy.
“Oa! Mama, ba ba… Ba ba hắn vừa mới trừng con, con sợ quá…”
Diệp Minh lên tiếng gào khan, tay nhỏ trắng nõn ủy khuất mà lau nước mắt, ở trong lòng Mạc Nghiên run run, khóc đến thở hổn hển.
“Diệp Hàn Ngự! Anh không được uy hϊếp con, đi ra ngoài, không được vào phòng.” Mạc Nghiên quay đầu lại giận mắng hắn, mang theo ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ ngón tay đem đuổi hắn ra khỏi phòng.
“Anh… Ngô!”
“Đi ra!”
Diệp Hàn Ngự gắt gao nhìn chằm chằm đối diện cửa phòng, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đè nén trong lòng lửa giận xuống, hắn là đàn ông, không thể cùng con nít so đo, tên oắt con đáng chết, không phải nó muốn đứng ở cùng trận tuyến đối kháng địch nhân sao, như thế nào ngược lại đối phó với mình đây.
“Bị đuổi ra ngoài?” Cung Kỳ Diệp đứng ở cầu thang, cười nhạt nói.
“Con trai nhà mày đâu?” Diệp Hàn Ngự lau lau trán đầy mồ hôi, đáy mắt hàm chứa bất đắc dĩ.
Cung Kỳ Diệp nhớ lại con của mình không chỉ một lần chạy ra quấy rối hắn cùng Mạc Nghiên ban đêm đang tốt đep, bất đắc dĩ thở dài: “Cung Trạch Cẩn sao? Cho hắn trở về nhà ông bà nội, ở bên kia hắn chính là Đại vương, tốt nhất mỗi ngày đều chạy tới kia, hắn trở về lại phá hỏng chuyện tốt của tao!. Một tên tiểu ác ma, cũng với Nghiên Nhi có thể quản trụ hắn!”
“Sao song thai cùng nhau sinh hạ, hai tên đó trình độ chọc phá có phân cao thấp sao?”
Diệp Hàn Ngự trầm mặc, nghĩ đến Mạc Nghiên mới vừa mang thai khám ra có mang song bào thai, năm người đàn ông không ngừng âm thầm cầu nguyện là con của mình, Diệp Minh sinh ra trước, theo sau đó là Cung Trạch Cẩn, ánh mắt nhìn thấy hài tử đầu tiên, tâm lạnh lùng nháy mắt hoá mềm, hắn cùng Nghiên Nhi đã có chung đứa con, hắn cảm giác cả đời này nỗ lực đều là vì tương lai bọn họ, sẽ không tiếc.
“Phỏng chừng là… May mắn con trai chúng ta đủ thông minh, dùng tiểu xảo đối phó với những người khác tương đối tốt!” Cung Kỳ Diệp nheo lại mắt đen, dường như tính toán gì đó.