Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Su Bà Bà

“Không muốn liên quan đến anh ta nữa!” Mạc Nghiên liếc trắng mắt với Thẩm Vũ xong thở dài.

Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, đầy mặt xin lỗi: “Thời gian không còn sớm, tối nay còn phải về ăn cơm với ba mình, mình và Tiểu Vũ về trước được không?!”

“Đi đi, không biết đến khi nào thì mình mới nhận được tấm thiệp mời màu đỏ a?” Mạc Nghiên tươi cười không có ý tốt, đầy mặt mờ ám, đáy mắt hàm chứa hứng thú trêu ghẹo.

Lâm Dịch Phong nhẹ nhàng lắc đầu rồi cưng chiều nhìn cô gái ngồi bên cạnh: ”Mình cũng muốn nhanh một chút nhưng người nào đó lại thiếu dây thần kinh ở phương diện này.” Trong giọng điệu tràn ngập ghét bỏ nhưng lại che đậy không được tình ý của hắn.

“Mình còn muốn chơi tiếp mà…” Thẩm Vũ bẹp môi đỏ xong đáng thương hề hề nhìn Mạc Nghiên.

Mạc Nghiên nhéo nhẹ mũi nhỏ của Tiểu Vũ và xoa bóp luôn khuôn mặt nhỏ của cô bạn. “Nếu rảnh rỗi thì chúng ta lại hẹn nhau, cũng đâu phải là không thể gặp mặt, mau đi đi, hắc kỵ sĩ của cậu đang si ngốc chờ cậu đó.” Mạc Nghiên nhìn hai người bạn ve vãn đánh yêu đi xa, đáy mắt hàm chứa nồng đậm ý cười.

“Nhóc con, em phải về sao?”

Câu hỏi của Sở Cẩn Húc khiến trái tim 3 người đàn ông ở đây đập mạnh thêm một chút. Không đợi Mạc Nghiên trả lời, Mộc Trạch Uyên liền giành trước một bước mở miệng: “Lẫm Lẫm đã đói bụng.” Nói xong, anh đặt móng vuốt nhỏ xinh của nó lên trên tay cô với ý đồ đoạt lại lực chú ý của cô.

Sở Cẩn Húc nhướng mày buồn bực nói và không chút nào che dấu sự khinh thường cùng ghét bỏ nơi đáy mắt. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi mới vừa cho nó uống sữa bò mà!”

“Chuyện này thì người ngoài không hiểu là đúng rồi, sữa bò chỉ đủ tắc kẽ răng cho nó, aiz… Cũng thật ngượng ngùng, anh và Nghiên Nhi khó lắm mới gặp được nhau, thế mà bọn tôi lại còn tới quấy rầy, nhưng… Lẫm Lẫm nhà bọn tôi đã sớm chiều ở chung với Nghiên Nhi, nó không thể rời khỏi cô ấy a.” Tư Đồ Dịch khép hai tay lại với nhau và biểu hiện ra vẻ mặt không thể làm gì khác nhưng sự khiêu khích nơi đáy mắt lại khiến người ta muốn tát anh một cái.

“Nga! Vậy thì thật trùng hợp, hôm nay, anh mới đi mua sắm đồ từ siêu thị về, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mua mặc cho nó chọn lựa. Nếu Lẫm Lẫm không thể rời khỏi nhóc con thì hãy mang theo nó tới nhà anh đi. Bên ngoài biệt thự toàn là cỏ cây, nó có thể tùy ý chạy nhảy, tất cả đều không thành vấn đề.”

Sở Cẩn Húc nhe hàm răng trắng ra và hoàn toàn lấp kín 3 người đàn ông ba hoa chích choè dùng hổ con để lấy cớ, bàn tay to giống như thị uy vuốt ve mái tóc của Mạc Nghiẻn, thi thoảng còn nắm cái đuôi của Lẫm Lẫm rồi quấn quanh nơi đầu ngón tay.

“Vậy thì tốt quá, cũng đã lâu không ra ngoài chơi, thuận tiện mang theo Lẫm Lẫm đi tản bộ.”

Mạc Nghiên suy nghĩ trong chốc lát xong liền đồng ý. Còn về 3 người đàn ông kia thì hoàn toàn không nằm ở trong phạm vi suy xét của cô. Cô quay đầu lại cười với 3 người đàn ông sắc mặt xanh mét.

Nhưng lại không ngờ rằng Tiêu Mục Thần không giận phản cười. Anh nhẹ nhàng phất phất ống tay áo, hai tròng mắt ngăm đen cười như không cười và lóe u quang: ”Đúng lúc 3 người bọn tôi cũng đã làm xong công việc, không biết là bọn tôi có được vinh hạnh tới nhà anh tham quan không a?”

Mộc Trạch Uyên thoáng nhìn cô gái bên cạnh đang trộm mắt trợn trắng. Anh cảm thấy rất sung sướng, nắm bàn tay mềm của cô rồi thưởng thức, mắt xanh không có ý tốt nhìn "anh trai nhà bên" của bảo bối.

“Tất nhiên là không…” Đồng ý…

Tư Đồ Dịch giành trước một bước mở miệng và lấp kín miệng Sở Cẩn Húc: “A, hóa ra là anh Sở đây rất hoan nghênh bọn tôi tới thăm. Vậy thì bọn tôi liền không khách khí nữa!”

Sở Cẩn Húc: “….” Đúng là chết không biết xấu hổ, ai nguyện ý mời các cậu a?

“Haha…. Nhà ta tương đối nhỏ, sợ sẽ ủy khuất mấy cậu.”

“Sao có thể a? Bọn tôi cũng không phải là cậu chủ được sống trong nhung lụa.” Mộc Trạch Uyên rũ mắt, cánh môi nhếch lên dị thường tà khí.

Trong chốc lát, Sở Cẩn Húc vốn vẫn luôn duy trì sự tao nhã trên mặt bây giờ lại gân xanh trên trán hiện rõ. Hắn lộ ra nụ cười quỷ quyệt sáng lạn:

”Vậy thì đi cùng đi. Nhóc con, chúng ta về nhà anh trước để chuẩn bị sẵn sàng chiêu đãi ”khách quý”! Các cậu cứ từ từ ngồi ăn ở đây nhé!”


Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Nhju bạn đọc chùa dị ■■

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK