Trong phòng bệnh VIP, năm người đàn ông ngồi ở phòng khách, nhìn qua cửa kính, ngóng nhìn cô gái đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
“Tình huống thân thể của Nghiên Nhi như thế nào?”
“Đã ổn định, gien dược vật kia có hỏi được không?”
Tư Đồ Dịch chậm rãi nói, đôi tay giao nhau ở ngực, có chút mỏi mệt nói.
Cung Kỳ Diệp đem tin tức vừa rồi thu lại nói một lần, xong hỏi: “Có tìm được thuốc kia ở chợ đen không?”
“Có tìm được một loại...... Ta chỉ có thể giải bộ phận, phần còn lại muốn chậm rãi nghiên cứu, trong lúc này trước tiên hãy để Nghiên Nhi dưỡng thương đi! May mắn chính là.... Thanh đao kia cắm vào miệng vết thương cách đáy hυyệt̠ chỉ kém 1 centimet......, nếu tổn thương đến đáy hυyệt̠, ta cũng rất khó bảo đảm những dược vật đó có thể hay không đối với thân thể của cô ấy ảnh hưởng, thậm chí không có cách nào mang thai...”
Ánh mắt hiện lên một chút hàn ý, Tư Đồ Dịch cắn chặt hàm răng, kiềm chế nội tâm bất an.
“Tuần sau ta sẽ đi toà án mở phiên toà, A Diệp ngươi giám thị băng ghi hình xử lý tốt cho ta, lần này cần cùng nhau đem người phía sau Diệp Linh cùng Vương Vũ Viện một lưới bắt hết, nếu lại có một lần, ta thật sự sẽ điên mất......”
Mộc Trạch Uyên dựa cửa, gắt gao mà nhìn Nghiên Nhi, đáy mắt ánh sáng nhu hòa nháy mắt bỗng hóa thành điên cuồng, có chút quỷ quyệt.
“Ừ......”
Ting ting —
“Xuy, đám tiểu gia hỏa kia cũng không biết từ ai hỏi thăm tin tức của chúng ta, biết Nghiên Nhi đang ở trong tĩnh dưỡng , cư nhiên một đám muốn lại đây!” Tiêu Mục Thần cào tóc, có chút hoang mang mà nhìn di động.
“Để cho bọn nhỏ lại đây đi... Ta nghiên cứu phát minh ra thuốc giải còn phải mất nhiều thời gian, nếu Nghiên Nhi tỉnh lại nhìn thấy mấy đứa con trai hẳn là sẽ rất vui vẻ!”
Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ mà cười nhẹ, từ khi sinh bọn nhỏ ra, vị trí sau này của bọn họ không ngừng bị Nghiên Nhi dịch chuyển rất nhiều.
“Vậy đi!”
Một đạo tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, bọn họ nhìn về phía người đang tới, chỉ thấy A Vĩ trong tay cầm theo hai cái túi mua hàng màu trắng.
“BOSS, đây là đồ vật của phu nhân!” A vĩ đem túi trong tay đưa cho bọn hắn, hơi hơi khom lưng xoay người rời đi.
Túi mua hàng trắng tinh bị bắn lên rất nhiều máu, bởi vì ảnh hưởng của dược vật, vết máu đọng lại trên túi vẫn là chất lỏng, có vẻ kinh sợ, bọn họ đặt lên bàn, cả đám lấy ra, nhìn thấy năm chiếc cà vạt mỗi cái một màu, khóe mắt bọn họ bỗng tự giác nhiễm hồng, đây là lễ vật mà Nghiên Nhi mua cho bọn họ.
Soạt —
Khuỷu tay không cẩn thận va chạm phải một cái túi khác, một hộp nhỏ tinh xảo rơi trên mặt đất, may mắn trên mặt đất trải thảm, không phát ra âm thanh quá lớn.
Diệp Hàn Ngự có chút ảo não mà nhặt lên, hắn cẩn thận mà nhìn phía trên ngắm nghía, vật này cùng vật trên cổ tay Nghiên Nhi giống nhau như đúc, chỉ là vì giải phẫu nên phải tháo xuống, sau khi rửa sạch giống như là mới ra xưởng, hoàn toàn nhìn không ra đã từng đã trải qua sự tình gì.
Hắn đem các hộp để ở trên bàn, vừa vặn có mười cái hộp, hắn tùy tay cầm lấy một cái cởi bỏ dải lụa, chiếc vòng bạc đặc chế điêu khắc thành hình chiếc khóa bình an, rất là khéo léo, phía sau có khắc tên viết tắt của hắn, trừ cái này ra còn có một chuỗi tiếng Anh, con ngươi ngăm đen nheo lại cẩn thận nhìn.
【Forever Love】
Đáy mắt mềm mại cơ hồ tràn ra, hắn rất quý trọng đem sợi dây cất vào hộp, cũng in lại một nụ hôn.
“Nghiên Nhi...... Anh chờ em tỉnh lại giúp anh đeo chiếc khóa bình an lên tay...... Anh yêu em…”