"Xin văn kiện xuống dưới! Tôi sẽ xuất phát trước." Mộc Trạch Uyên nắm lấy áo khoác và lao ra ngoài bệnh viện.
"Chờ đã, tôi đi cùng Ngự! Lệnh điều tra cũng đã được hạ xuống, chúng ta có thể trực tiếp làm việc ..." Cung Kỳ Diệp đáy mắt lướt qua một tia sát khí.
"Giao cho các cậu! Tôi đi phòng mổ trước, cậu có tin tức gì thì liên hệ với tôi qua Thần!"
"Được rồi! Tôi sẽ kiểm tra phương tiện truyền thông!" Tiêu Mục Thần nói.
Tư Đồ Dịch gật đầu về phía Tiêu Mục Thần, đi cùng Ngô viện trưởng tiến vào phòng giải phẫu.
"Ngô viện trưởng, sao lại có người khác vào đây?"
Vừa bước vào phòng phẫu thuật, anh đã bị một y tá mặc áo choàng phẫu thuật màu xanh lam ngăn lại.
"Đây là Tư Đồ gia chủ. Bên trong là vợ ngài ấy. Cuộc phẫu thuật này sẽ do ngàu ấy thực hiện. Đây là tài liệu liên quan." Ngô viện trưởng chậm rãi nói.
"Nhưng ..." Một số y tá muốn phản đối, họ giúp người thân phẫu thuật, thường sẽ bị ảnh hưởng đến ca mổ do yếu tố tâm lý. Điều này sẽ gây nguy hiểm lớn cho bệnh nhân, nhưng họ cũng có giấy tờ liên quan nên họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển giao quyền hạn."
"Chúng tôi đã biết ..."
Tư Đồ Dịch gật đầu, khi mặc áo phẫu thuật để khử trùng, anh không ngừng điều chỉnh tâm trạng của mình, bước vào phòng phẫu thuật và cô gái xanh xao nằm trên giường mổ.
Hút máu ổ bụng bằng bông sạch, đặt băng truyền máu ở cánh tay để tránh mất máu nhiều.
Tim anh co rút kịch liệt, cổ họng nghẹn lại, giây tiếp theo nhắm mắt lại, cắt đứt dòng cảm xúc hỗn độn, bình tĩnh trở lại.
"Hiện tiến hành đến đâu rồi?"
Bác sĩ phẫu thuật liếc nhìn người đàn ông và nói:
"Nhịp tim của bệnh nhân đã ổn định và chất nhầy còn sót lại đã được làm sạch khỏi vết thương, nhưng vết thương vẫn chưa ngừng chảy máu sau khi khâu lại, vì vậy tôi chỉ có thể chờ báo cáo xét nghiệm!"
"Vừa rồi đã được kiểm tra! Đó là thuốc chống đông máu có tên là D3GA6. Loại thuốc này được buôn bán trên thị trường chợ đen, vì vậy nó cần một loại thuốc giải độc khác."
Tư Đồ Dịch lấy ra thuốc giải độc vừa được điều chế trong phòng thí nghiệm và dùng đầu ngón tay gõ vào lọ thuốc, cầm một ống tiêm mới tinh để hút chất lỏng ra, khi chuẩn bị tiêm thì đã bị chặn lại.
"Chờ đã! Anh định tiêm loại thuốc không rõ nguồn gốc này cho bệnh nhân?"
Bác sĩ phẫu thuật trưởng nhìn anh đầy hoài nghi. Ngay cả có là Tư Đồ gia chủ, không ai có thể đảm bảo thuốc có vấn đề gì không, đây là một sinh mệnh. Làm sao họ có thể dám xơ xài, điều này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của họ, thậm chí dẫn đến kiện tụng.
"Đúng! Thời gian không thể chậm trễ!" Tư Đồ Dịch kiên trì nhìn bọn họ.
"Không! Mau ngăn anh ta lại!"
Y tá bên cạnh bước tới định cướp lấy thuốc trong tay anh, Tư Đồ Dịch cau mày, dùng tay trái đẩy cô ta ra, mắt nhìn thấy có một đmá người chuẩn bị xông tới, anh nhanh chóng đem ống tiêm cắm vào túi truyền nước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Chết tiệt!" Bác sĩ phẫu thuật trưởng chửi bới, khó chịu trừng mắt nhìn anh.
Thời gian trôi qua, bọn họ lo lắng nhìn thời gian, sau đó nhìn đến cô gái trên giường, hi vọng nó sẽ có hiệu quả như lời người đàn ông nói, sau nửa giờ, làn da của cô bắt đầu khôi phục một chút tiw máu.
"Máu ngừng chảy rồi!"
"Tôi sẽ không lấy mạng sống của vợ tôi ra đùa giỡn!" Tư Đồ Dịch lạnh lùng nhìn mọi người, rồi nhìn vào chỗ vết khâu đang từ từ cầm máu. Cuối cùng anh cũng buông lỏng, nhẹ nhàng dùng bông lau vết máu còn sót lại trên bụng, đáy mắt ôn nhu chậm rãi lộ ra.
"Phẫu thuật xong rồi! Vất vả rồi!"
Bước tiếp theo là đợi Nghiên nhi bình phục vết thương, nhưng anh vẫn không dám thả lỏng, anh vẫn không biết dược vật kia là cái gì ...
Anh tiếp tục phân tích. Anh đã bỏ sót đoạn nào. Đột nhiên nhìn vào dụng cụ điện tâm đồ, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Hy vọng nó sẽ không phát sinh ...