"Tất cả là lỗi của bọn anh!"
Mạc Nghiên mạnh mẽ tát vào bàn tay đang dang ra của Tiêu Mục Thần, túm lấy tấm chăn trên giường vùi đầu vào khóc, nước mắt nghẹn ngào.
"Đúng! Là lỗi của bọn anh."
Nhìn Mạc Nghiên khóc thút thít, mắt hạnh đỏ lên, trong lòng khẽ thở dài, cưng chiều nói.
Cung Kỳ Diệp lấy khăn giấy trên bàn bên cạnh ra và định đưa cho cô, nhưng cũng chịu chung số phận với Tiêu Mục Thần.
"Tại sao Nghiên nhi lại khóc?"
Diệp Hàn Ngự vừa bước vào phòng đã thấy những người đàn ông đang xì xào dỗ dành xung quanh Mạc Nghiên.
Đêm qua ba người nháo đến khuya, anh đều biết, hiện tại cô khóc đến đáng thương hành hạ hai người, có chút buồn cười.
"Các anh ấy bắt nạt em... đã nói không cần ... sau đó ..."
Mạc Nghiên ngẩng đầu lên, khóe mắt trào ra giọt nước mắt pha lê, cánh tay mảnh khảnh của cô chủ động leo lên cổ Diệp Hàn Ngự, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào cổ anh.
"Ngoan! Anh sẽ trả thù cho em."
Diệp Hàn Ngự ôm người vào lòng dỗ dành, nhìn họ xong liền ấn lên tóc cô một nụ hôn.
"Chỉ phạt hai người không được ăn tối, rồi tối ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, được không?"
Vừa dứt lời, anh thấy tiếng nức nở trong vòng tay ngày càng trở nên trầm lặng, cô dừng khóc, sau đó ngẩng đầu khỏi vòng tay của Diệp Hàn Ngự, cô mím môi đỏ mọng, ngây ngô nhìn người đàn ông, ngượng ngùng thì thầm với giọng mũi: "Như vậy rất đáng thương ..."
"Đáng thương? Vậy phải làm sao đây? Nghiên nhi lại lo cho bọn họ rồi! Nếu không thì đem hai người đến Bắc Viện cùng Bạch Túc và Lẫm Lẫm ngủ một đêm! "
Đôi mắt của Diệp Hàn Ngự mang theo ý cười trêu chọc. Tuy rằng tiểu yêu tinh rất thích dày vò bọn anh, nhưng thật ra cô không muốn bọn anh chịu khổ. Cô thực sự rất đáng yêu.
"Hừ! Em không có thèm lo đâu"
Bàn tay nhỏ bé trực tiếp che miệng anh, cô cau mày nói, đáy mắt mang theo vài phần khó chịu, đôi mắt đen đẫm nước mắt nhìn trong suốt như pha lê, cô nhìn Cung Kỳ Diệp và Tiêu Mục Thần ở bên đang nhìn cô đầy cưng chiều, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn.
"Được rồi! Nghiên nhi của chúng ta thật sự rất ngọt ngào. Hôm nay em và công chúa nhỏ thế nào? Đói bụng không?"
Họ nhìn Diệp Hàn Ngự dắt người ra khỏi phòng rồi nhìn nhau.
"Chậc ! Trở mặt liền không nhận người!"
Tiêu Mục Thần vuốt tóc trên trán gợi lên ý cười.
Cung Kỳ Diệp xốc chăn, thu dọn chiếc giường bừa bộn và nhìn xung quanh, nhìn Tiêu Mục Thần vẫn đứng bên cạnh mình và đưa ra một ánh mắt tức giận.
"Tôi muốn dọn dẹp phòng, đừng có chen lấn vào đây! Không phải cậu nói có một cuộc họp sao?"
"Sang tuần sau! Tôi đã hứa sẽ cùng tiểu Thâm làm bài tập!" Tiêu Mục Thần vẫy tay và rời khỏi phòng mà không nhìn lại.
"Chậc ! Tại sao Tiểu Cẩn không bảo tôi?" Cung Kỳ Diệp cau mày, bực bội nói.
Sau khi hoàn thành xong kiệt tác điên cuồng tối hôm qua, anh sải bước đến cửa phòng Cung Trạch Cẩn gõ cửa, ngay sau đó cửa từ bên trong mở ra, anh nhìn thấy bé con đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ ra rõ ràng: Con đang nghiêm túc, ba vào đây làm gì?
Cung Kỳ Diệp bế con trai và bước đến bàn học, anh nhướng mày khi nhìn trên bàn đầy những bài tập đang viết dở.
Anh đặt con trai ngồi xuống ghế, chuyển một chiếc ghế khác đến ngồi cạnh Cung Trạch Cẩn, nghiêm mặt nói: "Ba sợ con cô đơn, dạy con học bài!"
Cung Trạch Cẩn: "…"
Baba, người cô đơn phải không? Nhất định là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!
Cậu nhìn ba mình không nói nên lời, thấy Cung Kỳ Diệp vẫn nhìn cậu bất động, hai cha con nhìn nhau với đôi mắt to tròn, cuối cùng Cung Trạch Cẩn trong lòng thở dài, lời nói ngạo mạn thốt ra từ khuôn mặt tê liệt.
Cung Trạch Cẩn đưa bài tập cho anh, Cung Kỳ Diệp trực tiếp cầm lấy, vừa đọc nhanh, vừa chỉ tay lên trên để giải nhanh bài tập.
Nhìn từ xa, tình cha con thật hòa thuận, đầm ấm.