"Mang thai hai tuần ..."
Sau khi báo cáo kiểm tra được đưa ra, Quý Toàn Lâm nhìn cô gái đang ngủ trong vòng tay của Diệp Hàn Ngự, khẽ thở dài.
"Thuốc di truyền đó ... Nếu thật sự không được, theo quan điểm của chuyên gia y tế ... thì nên ..."
Lời nói mơ hồ che giấu ý tứ phía sau.
Tư Đồ Dịch nghiêm mặt nhìn tờ mẫu báo cáo, môi mím chặt, trên đầu có dấu đỏ lộ ra vẻ dị thường, hơn nữa sau khi Mạc Nghiên khôi phục trí nhớ, tinh thần rất hỗn loạn, không dám tùy tiện cho cô uống thuốc, nhưng bây giờ hoàn toàn không có cách nào để đảm bảo đứa trẻ không có vấn đề gì.
"Ô, công chúa nhỏ đâu? Vừa rồi em mơ thấy con bé!"
Mạc Nghiên dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, thấy mình nằm trong vòng tay của Diệp Hàn Ngự, cô kéo ống tay áo của người đàn ông xuống, rất tin tưởng hỏi.
Miệng há ra rồi ngậm lại, không nói lời nào, Diệp Hàn Ngự sờ sờ tóc và má cô, cố nén nỗi chua xót trong lòng nói: "Nghiên nhi trước tiên hãy dưỡng bệnh và giữ gìn thân thể cho thật tốt, công chúa nhỏ sẽ tự nhiên đến!"
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Nghiên, đôi môi đỏ mọng, trong mắt có chút lên án cùng chán ghét.
"Nói dối! Vừa rồi các người không phải nói không muốn tiểu công chúa sao!"
Cung Kỳ Diệp cau mày đau lòng, vừa muốn nói, nhưng đã bị cô đánh phủ đầu.
"Em đều nghe được! Bác sĩ Quý vừa rồi nói từ góc độ y học kiến nghị ... đem bỏ đi, phải không! Trả lời đi! Tại sao anh không nói lời nào!"
Mạc Nghiên tránh thoát từ lồng ngực anh, đôi mắt đầy căm phẫn, cô đẩy Cung Kỳ Diệp đang cố đến gần cô, khuôn mặt thống khổ, nước mắt đầm đìa, quần áo ướt đẫm, cô vùi mặt vào tay khóc nức nở .
"ô ô..... Công chúa nhỏ rất khỏe mạnh. Con bé đã nói với em trong giấc mơ ... nói với em rằng con bé rất khỏe mạnh ..... hức .... con bé cầu xin em đừng bỏ nó... Con em... Công chúa nhỏ của em sẽ không sao đâu..."
"Đứa trẻ sẽ không sao đâu ..."
Tiêu Mục Thần vừa tiến lên vài bước thì thấy Nghiên nhi lập tức lùi về phía sau khiến anh đau lòng không thôi.
"Các anh là cha của con bé. Không phải nói anh thích tiểu công chúa sao? Sao lại nguyện ý không sinh con? Em hận các anh! A, đừng đụng vào em!"
Mạc Nghiên nhìn người đàn ông lên án, ánh mắt chán ghét khiến trái tim bọn họ như bị dao đâm, cô hung hăng hất văng cánh tay đang muốn vươn ra của Cung Kỳ Diệp, cả người như một con nhím, không cho phép bất kỳ ai tới gần.
"Không phải bọn anh không cần con! Bọn anh hiện đang tìm kiếm các loại thuốc kháng để giải phóng lượng thuốc còn lại trong cơ thể của em!"
Mộc Trạch Uyên giải thích với vẻ lo lắng, anh nhìn Tư Đồ Dịch, người vẫn đang suy nghĩ về điều đó.
"Đương nhiên là đứa nhỏ không sao rồi! Nghiên nhi, sinh tiểu công chúa đi!" Tư Đồ Dịch gật đầu khẳng định, hơi thở nặng nhọc của người khác chênh lệch rõ ràng, giọng điệu thoải mái khiến trái tim lo lắng của Mạc Nghiên từ từ bình ổn trở lại.
"Thật không?"
"Ừm…"
Tư Đồ Dịch chậm rãi đến gần cô, thấy cô không có ý định kháng cự, liền ôm lấy cô, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào mấy huyệt, Mạc Nghiên hơi mệt mỏi cọ cọ vào người anh, trong chốc lát, tiếng thở đều đều chậm rãi vang lên.
Anh gật đầu với vài người, ôm Mạc Nghiên vào lòng bước ra ngoài.
—————————
"Cậu có chắc là không có vấn đề gì không?" Những
người đàn ông nhìn Tư Đồ Dịch một cách nghiêm túc, nhưng không nhận được phản hồi.
"Cậu đang lừa dối cô ấy! Thuốc giải độc vẫn chưa được tìm ra. Nếu có vấn đề với đứa trẻ trong bụng Nghiên nhi thì sao...? Đó không phải là sẽ gây thương tổn tới cô ấy?"
Cung Kỳ Diệp nghẹn ngào nói, nếu đứa trẻ thực sự có vấn đề, giống như đang moi tim anh ra vậy.
Nhưng nếu là thật thì Nghiên nhi sẽ thế nào? Sẽ không bị bức điên chứ? Anh không thể đảm bảo.
"Tình trạng của Nghiên nhi các cậu cũng thấy được, vô cùng không ổn định. Em ấy thậm chí còn nghĩ rằng chúng ta sẽ từ bỏ hai mẹ con! Nếu không cho liều thuốc an tâm, em ấy có thể phát điên!"
Tư Đồ Dịch chỉ vào cửa phòng hạ giọng nói, anh bực bội vò tóc, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Đối với thuốc giải, tôi đang nghĩ cách ... Tôi sẽ đồng hành cùng Nghiên nhi nhiều hơn vào lúc này. Nghiên nhi bây giờ giống như một con chim sợ hãi và cần bình tĩnh lại ... Điều này tốt cho Nghiên nhi, và thai nhi trong bụng."