“Bọn họ đến rồi à?”
Mạnh Hinh sờ soạng tóc trong gương, thỉnh thoảng nhìn quần áo của mình, chợt nghĩ đến cái gì đó, bà giơ tay tháo bông tai ra.
"Con gái sắp về rồi, sao em lại tháo bông tai ra?" Mạc Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.
Mạnh Hinh lắc đầu bất lực. "Hừ! Trẻ con hay bị thu hút bởi những đồ vật lóe sáng. Em sợ cháu em tò mò sờ vào đến lúc đó làm tổn thương chính mình!"
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư cùng nhóm tiên sinh đã trở về! "
Mạc Nghiên nhìn Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh nở nụ cười, cô bước tới chuẩn bị ôm bà, chỉ thấy bà lướt qua cô đi thẳng về phía trước.
Mạc Nghiên:"..."
Cô quay đầu lại, thấy bà dừng lại trước mặt Diệp Ngự Hàn và Cung Kỳ Diệp, với vẻ ngạc nhiên: "Bé nào là anh trai, bé nào là em trai."
Diệp Ngự Hàn đặt Diệp Minh vào vòng tay của mẹ vợ.
"Đây là anh trai, Diệp Minh, đó là em trai, Cung Trạch Cẩn."
"Tâm can bảo bối của bà, thật đáng yêu!"
Mạnh Hinh mỉm cười rạng rỡ, thỉnh thoảng bà cúi đầu hôn lên cái má trắng nõn của Diệp Minh, thỉnh thoảng lại sờ vào mặt Cung Trạch Cẩn.
Nhìn hai bé con này thừa hưởng hết gen tốt của bố mẹ, Ít nhất thì không cần phải lo lắng về người kế vị cho họ…….
Mạc Nghiên hờn dỗi lẩm bẩm:
“Con thất sủng rồi…”
Mạc Vũ Hạo cười bất lực nhìn con gái, trong mắt tràn đầy yêu thương:
“ Mẹ con muốn ôm cháu mình một chút..."
Lòng bàn tay vỗ nhẹ lên vai con gái, tiến lên bế lấy Cung Trạch Cẩn, nhìn từ góc độ nào thì nét mặt cũng giống như Cung Kỳ Diệp.
"Đứa nhỏ giống cha, nhưng khuôn miệng lại rất giống Nghiên Nghiên. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên kia, thật giống Nghiên Nghiên khi còn bé..."
Mạc Nghiên không khỏi có chút xấu hổ, gò má bị nhuộm đỏ, chu môi nói.
"Con không có chu miệng... "
Nụ cười của các anh sâu hơn, vẻ e thẹn của cô thực sự rất quyến rũ, trong đầu hiện lên hình ảnh Nghiên nhi khi còn nhỏ đáng yêu, xinh xắn nhường nào, càng mong đợi con gái của họ sẽ trông như thế nào trong tương lai, chắc chắn sẽ ngọt ngào và dễ thương như Nghiên nhi.
Quả nhiên, con gái sinh ra đã đau! Phấn đấu sớm có cô công chúa!
”Mau ngồi xuống nói chuyện!” Mạc Vũ Hạo nói.
"Đúng vậy! Hôm nay ta rất vui, các con tùy ý nha!"
Mạnh Hinh ôm bé con gật đầu, rồi quay lại nói với Mạc Nghiên.
"Nghiên Nghiên, nhớ uống súp trên bàn để bồi bổ cơ thể."
Quét qua cái bát trên bàn, Mạc Nghiên bất giác nhíu mày, chán ghét nhìn bát canh đen ngòm bốc khói.
"Bổ cái gì? Con bình thường đã bổ lắm rồi!"
"Hừ, để mẹ nhìn một cái, nhìn xem con gầy thành cái dạng gì rồi…”
Mạnh Hinh bước vào nhà bếp, âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Mạc Nghiên đau lòng nói.
"Mấy ngày trước mẹ biết sự tình ... Cũng may không có chuyện gì xảy ra, con tôi... Không biết ông trời là đang khảo nghiệm không, làm bảo bồi của mẹ trải qua bao nhiêu chuyện thị phi, cũng may mọi chuyện đều đã qua."
Mạc Nghiên cong môi cười, trong mắt lại rất kiên định:
"Mẹ, con rất mạnh mẽ, không cần lo lắng, Diệp với Ngự cũng không phải đèn cạn dầu."
”vậy là tốt rồi! Bảo bối, con sinh bé con xong… khụ khụ… ”
Ánh mắt khẽ liếc ngoài cửa, sau khi chắc chắn rằng không có ai, bà khẽ ám chỉ.
”Có ... thân mật gì với bọn họ không?”
Mạc Nghiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng: “Mẹ…”
”Khụ! Nghiên Nghiên, đây là mẹ quan tâm mới hỏi một chút!”
Nhìn đuôi lông mày Mạc Nghiên toát ra là mị hoặc, quyến rũ, càng ngày càng đẹp, Mạnh Hinh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng di chuyển xuống.
“Đây… món canh bổ này không chỉ để dưỡng da, bổ huyết…và một phần là dưỡng ở đó!”
Mạc Nghiên lúc này đã xấu hổ không nói nên lời, mẹ cô trở nên cởi mở như vậy từ khi nào.
"Nghiên Nghiên, mẹ đã uống món canh này sau khi con sinh ra. Đây là công thức do bà nội truyền lại. Lúc này, phải dưỡng thân thể cho tốt, tránh tổn thương cơ thể."
Mạnh Hinh bất dắc dĩ nói, tuy nói mối quan hệ ổn định là một chuyện, huống chi mấy người bọn họ đã ký giao ước với Nghiên Nghiên. Nhưng người đàn ông nào mà không có ham muốn, cộng với thân phận của bọn họ tùy tiện ngoắc tay, đã có vô số phụ nữ lao vào, làm bà càng thêm lo lắng hơn nữa con gái mới sinh con xong, chỗ kia sẽ thay đổi. Bà không hy vọng con gái nhỏ của mình hàng đêm phải tịch mịch một mình.
Làm mẹ rất vất vả, con gái còn nhỏ đã phải bước chân vào xã hội hiểm ác, về già thì lo tìm một tấm chồng tốt, khi kết hôn lại phải lo không biết mình có phải chịu trơ trọi một mình mỗi đêm.
Thật là một gánh nặng ngọt ngào!