Diệp Linh sắc mặt xanh mét mà nhìn mấy người bọn họ, ả run nhè nhẹ nói:” Tôi không quen biết hắn…”
“Không cần khảo nghiệm tính kiên nhẫn của bọn ta!”
“A a!”
Lưỡi dao sắc bén nhiễm máu tươi, Tư Đồ Dịch tiến lên chế trụ nắm lưỡi dao trên tay Diệp Hàn Ngự, hắn nhàn nhạt nói:” Ngự, tra tấn một người có thể ở làn da cô ta một đao một đao xẻo thịt xuống cho đến chết, lăng trì thời cổ đại có nghe qua chưa?”
“Không không! Đừng đối xử với tôi như vậy!”
Diệp Linh điên cuồng mà run rẩy, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt bọn họ xin tha, đây là ma quỷ, ác ma! Ả lúc trước như thế nào sẽ cho rằng bọn họ là người tốt!
“Tôi nói, ôi nói! Hắn là Đoạn Dữ Thanh bạn của tôi, hắn nói là tới giúp tôi, sẽ nghĩ cách để tôi chạy đi!”
“Cả ngày thời gian chỉ nói cái này?” Tiếng nói trầm thấp mang áp lực cùng quỷ quyệt.
“Là sự thật, hắn bảo tôi bình tĩnh chờ, tôi đều đem điều mình biết nói toàn bộ…. Ô ô…. Buông tha tôi đi!” Ả khóc đến một phen nước mũi nước mắt chảy ra đan xen, màu áo xám xịt lây dính nước màu vàng không rõ chất lỏng.
“Đi tìm máy theo dõi hành tung người kia, xem có còn ở viện điều dưỡng hay khômh.” Tư Đồ Dịch nhìn viện trưởng viện điều dưỡng nói.
Kẽo kẹt —
“Nhìn xem thiên sứ của ngươi hiện tại như thế nào!”
Mộc Trạch Uyên nắm cổ áo Đoạn Dữ Thanh bỗng nhiên ném trên mặt đất, tiếp nhận khăn tay Bảo Tiêu đưa cho, cẩn thận mà chà lau, trong mắt mang theo chán ghét nồng đậm.
“Linh nhi… Thiên sứ của tôi?”
Đoạn Dữ Thanh hơi giật mình mà ngẩng đầu, mặt hắn đầy vẻ không thể tin tưởng, người phụ nữ trước mắt, gương mặt sâu hoắm, đôi mắt như chuông đồng có vẻ dị thường xông ra, đầu tóc hỗn độn khô khốc dính lên máu cùng mồ hôi dính ở trên mặt, thân thể che kín dấu vết xanh tím.
“Không cần nhìn tôi…. Ô ô ô…. Ai tới cứu cứu tôi! Ngươi không phải nói để người tới cứu tôi sao?”
Đây là thiên sứ của mình sao? Ta 5 năm này tránh ở chỗ tối, chính là vì Linh nhi báo thù, vì sao nàng thay đổi?
“Ta… Không phải! Ta…. Là có người đàn ông nói cho ta, là cô bảo ta giúp cô! Cho nên ta mới…. Đi ám sát cái tiện nhân kia, a!”
Giày da màu đen đạp lên xương ngón tay Đoạn Dữ Thanh, Mộc Trạch Uyên đem trọng tâm đè xuống chậm rãi nghiền nát, ánh mắt hắn giống như nhìn một vật chết.
“Tìm được rồi! Chúng ta ở cửa chặn hắn lại! Hắn hôm qua mới đưa ra đơn xin từ chức.”
Viện trưởng viện điều dưỡng đem tư liệu để xuống, hai người áo đen áp giải một người đàn ông đi đến.
“Mục đích?”
Tiêu Mục Thần lật xem tư liệu nhàn nhạt nói, ngón tay nhẹ nhàng ngừng ở trong đó một tờ, nheo lại mắt.
“Ngươi là bạn bè của Vương phu nhân?”
Người đàn ông khẽ run lên không nói, ánh mắt lén lút đảo qua đôi nam nữ đang xụi lơ trên mặt đất, thân thể càng thêm căng chặt.
“Sao lại khẩn trương như vậy? Vẫn là… Ngươi ở lo lắng? Vương Vũ Viện hay Vương phu nhân?”
Tiêu Mục Thần nhìn chằm chằm tên kia, thật lâu sau, thanh âm phụt cười, thần kinh người nọ phảng phất đạt tới điểm cực hạn, hắn rốt cuộc ngẩng đầu sợ hãi nói:” Không liên quan dến các nàng, là ta luyến tiếc hai mẹ con các nàng chịu khổ nên mới làm như vậy! Ta không nghĩ tới hắn sẽ gϊếŧ người a!”
“Vậy ngươi làm ra việc này có phải hay không cũng không nghĩ tới sẽ rơi vào tay chúng ta?” Tiêu Mục Thần nắm cổ áo hắn rống giận.
Tiêu Mục Thần quay đầu lại nhìn Bảo Tiêu nhàn nhạt nói:” Đi đem Vương phu nhân mang lại đây! Nếu ở bên ngoài không quá vui sướng, thì ở bên trong viện điều dưỡng cũng khá tốt, có thể nhìn thấy con gái của mình, như vậy cũng có nhiều người làm bạn vượt qua nửa đời còn lại.”
“Không cần đối với nàng như vậy! Nàng ở đây không chịu nổi, là ta sai! Là ta!” Tên kia sợ tới mức sửng sốt, có chút thống khổ khóc lóc, ý đồ đánh tan ý niệm của bọn họ.
“A! Còn rất chung tình, làm những việc này, còn sợ không chịu nổi sao?”
Ánh mắt lạnh băng quét ở trên người hắn, Tư Đồ Dịch giơ lên nụ cười quỷ quyệt lại tiếp tục nói:” Biết vì sao đem các ngươi nhốt ở nơi này không? Nơi này trừ bỏ trị liệu giống nhau, còn có một số người bí mật nghiên cứu… Thực nghiệm trên cơ thể người, ta tin tưởng các ngươi sẽ rất chờ mong!”
“Không cần! Chuyện này không liên quan tới tôi a! Tôi cái gì đều không có làm! Đều là người đàn ông này, hắn tự chủ trương đi đâm Mạc Nghiên, a….”
Diệp Linh hoảng sợ mà nhào lên trước, nhưng nháy mắt bị nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ấn ở đất, ả đau khổ xin tha, lại không thấy bọn họ có một tia dao động, nội tâm tuyệt vọng càng thêm mãnh liệt, ả phẫn uất lớn tiếng thét chói tai rống giận.
“Tao nguyền rủa bọn mày không chết tử tế được… Ả tiện nhân Mạc Nghiên dựa vào cái gì có thể có được hạnh phúc, ha! Bị hạ gien cải tạo dược vật còn muốn sinh ra đứa con gì, sinh ra đứa trẻ con bị dị dạng, tao nguyền rủa bọn mày… Khụ…. Khụ…. Ác… A….”
Diệp Hàn Ngự một phen nâng lên lưỡi dao sắc bén cắm vào cổ ả ta, lại bị Cung Kỳ Diệp chặn lại, trở tay đánh Diệp Linh hôn mê.
“Đừng bị lời nói ả ta ảnh hưởng, Nghiên Nhi sẽ không hy vọng một mạng người chết ở trên tay mày!”
Linh —
Năm đạo tiếng chuông đồng thời vang lên, bọn họ có chút kinh ngạc click mở di động, chỉ thấy phía trên biểu hiện một tin nhắn chưa đọc.
“Mau trở lại, em nhớ anh!”