Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dâu



Sau khi tâm trạng của Mạc Nghiên ổn định, Mộc Trạch Uyên thân mật cọ chóp mũi cô:



"Cảm xúc của em gần đây không ổn định, là do bảo bối lại có bảo bảo! Hơn nữa là tận ba bé."



Ba…bé con...?



Mạc Nghiên chớp chớp mắt, đầu óc nhất thời choáng váng, cúi đầu thất thần vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, Minh nhi cùng Cẩn nhi lại có thêm em ...



Mới ngắn ngủi có hai tháng đã trúng thưởng! Đẻ nhiều nên chửa ...? Bụng cô liệu có chứa được không?



Không nghĩ đến thang thuốc bổ của mẹ vợ lại có hiệu quả như vậy, vốn dĩ Tư Đồ Dịch muốn đợi Mạc Nghiên khỏe lại rồi một hai năm sau mới tiếp tục hoài thai, ai ngờ mẹ vợ lại không biết nó còn có tác dụng trợ hứng dễ mang thai, sau khi cho Nghiên nhi uống thuốc bổ, vì cô mới sinh xong nên không cho thêm thuốc tránh thai.







"Nghiên nhi vẫn chưa ăn tối ~" Diệp Hàn Ngự mỉm cười, đưa lòng bàn tay luồn vào mái tóc bồng bềnh của cô.



"Em cho con ăn trước!"



Mạc Nghiên vén chăn định ra khỏi giường, nhưng bị anh ngăn lại.



"Ngoan, để anh ôm con tới! Em ngồi trên giường đợi nhé! Ăn tối xong, rồi chơi với con!"



Nghe đến đây, khuôn mặt nhỏ lập tức cứng đờ, ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt anh với vẻ mặt khó tả, cô cúi đầu suy nghĩ, có phải là bị bọn anh phát hiện ...?



"ê ê ô"



Âm thanh non nớt từ xa truyền đến, Cung Kỳ Diệp và Diệp Hàn Ngự mỗi người ôm một bé, ngồi xuống trước giường.



Mạc Nghiên nhìn đôi mắt trong veo của bé con, âu yếm hôn lên cái má phấn nộn của chúng, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.



"Bé con đói bụng rồi phải không? Mẹ cho con bú ngay!"



Mạc Nghiên thay phiên ôm bọn nhỏ, ôm ở trước ngực cho con bú, sau khi ăn no, cô từ từ vỗ lưng chúng cho đến khi Diệp Minh ợ lên cùng Cung Trạch Cẩn đặt ở bên cạnh giường.







"a a ê ê"



Nhìn bảo bối của bọn anh, hết lần này đến lần khác trêu chọc bé con, lấy tay chọc nhẹ vào nách bé rồi cất tiếng cười giòn giã, bọn anh nhu tình, ý cười chạm đến đáy mắt nhìn mẹ con cô.



Khi tiểu Cẩn cùng tiểu Minh bắt đầu ngáp, Mạc Nghiên lúc này ngâm nga bài ca dao và vuốt ve bụng hai bé.



"Nghiên nhi chưa bao giờ dỗ dành bọn anh như thế này, cũng chưa bao giờhát cho bọn anh! Anh rất ghen tị!" Tiêu Mục Thần ôm eo cô , đầu gục xuống hõm vai cô dụi dụi, ai oán nói.



"Anh bao nhiêu tuổi, đâu còn trẻ con!" Mạc Nghiên cáu kỉnh trừng mắt nhìn anh, vươn tay xoa qua mái tóc ngắn màu đen.



"Đi thôi! Nghiên nhi nên đi ăn cơm!"



Cung Kỳ Diệp và Diệp Hàn Ngự thúc giục cô sau khi cho bé con đang ngủ trở về phòng.



Sau bữa ăn, bọn anh ngồi ở phòng khách vây quanh cô.



Tư Đồ Dịch giữ cánh tay cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lỗ kim tiêm, đau lòng hỏi:







"Là khi nào Nghiên nhi phát hiện chính mình đối với kim tiêm bắt đầu sợ hãi?"



Cô muốn tự tiêu hóa nó, nhưng thời gian trôi qua, vết thương trong lòng sẽ chậm rãi biến mất, cô thực sự không thể giấu được điều gì với bọn anh...



"Khi sinh xong bé con lần trước, em nhìn thấy ống tiêm sẽ vô thức né tránh ..."



Nước mắt không tự chủ mà chảy ra từ đôi mắt đen láy ấy. Trải qua nhiều nguy hiểm, cô có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được với kim tiêm, cô sợ ai đó sẽ xuất hiện làm tổn thương cô bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, cô thậm chí không biết trong ống tiêm là gì?



Thuốc kí©ɧ ɖụ©? Thuốc giãn cơ? Liệu sẽ xuất hiện ma túy? Còn hóa chất thì sao ...?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK