Mạc Nghiện nghi hoặc và cảnh giác nhìn Mộc Trạch Uyên." Mẹ tôi nói không được đi với người lạ."
"Em tên Mạc Nghiên, còn tôi tên Mộc Trạch Uyên, hai chúng ta giờ đã quen biết nhau rồi nhé!" Trong giọng nói của hắn mang theo sự lừa gạt.
"Ngô..... Cũng đúng." Mạc Nghiên nhíu mi tự hỏi, cô phát hiện hắn biết tên của mình nên liền cho rằng hai người đã làm quen với nhau.
Aizz.... Vì sao mỗi lần bảo bối uống rượu điều sẽ trở nên ngốc nghếch như vậy đâu? Còn hay nói mấy câu làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Trong biểu tình bất đắc dĩ của hắn pha trộn với sự sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không biết. Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn thật hận mình không thể nhét cô vào túi tiền rồi đi tới đâu cũng mang theo cô.
"Nhưng tôi vẫn nên ở lại chỗ này, ở đây có thật nhiều loại rượu ngọt ngào." Đột nhiên, cô nhớ ra rằng nếu mình lên lầu nghỉ ngơi thì sẽ không thể tiếp tục nhấm nháp được ly rượu thơm ngọt và tinh khiết nên cô liền lập tức đổi ý.
Nghe Mạc Nghiên đổi ý khiến trái tim hắn giống như tâm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bé con ngốc nghếch lại không bị lừa. Hắn đột nhiên phát hiện trên mặt Mạc Nghiên có sự chần chờ nên liên tiếp tục dụ dỗ. "Trên lầu cũng có rất nhiều rượu có thể uống nha, có vài loại rượu ngay cả dưới lầu cũng không có. Hơn nữa, tôi có thể sai người nói với ba mẹ em là em ở trên lầu và bảo 2 người họ không cần lo lắng cho an toàn của em."
"Ngô..... Được rồi, vậy anh phải nói với ba mẹ tôi nhé!" Cô nhắc nhở hắn không được quên, tay nhỏ ngoan ngoãn tùy ý để hắn dắt mình lên trên lầu. Cứ như vậy, cô gái ngốc đã bán bản thân mình vào ổ sói.
Từ nền đá cẩm thạch màu trắng lên thang lầu đều không dính một hạt bụi. Tất cả cầu thang đi lên lầu 3 đều có nhân viên bảo vệ canh giữ, chỉ khi nhận được mệnh lệnh của 5 người đàn ông mới cho phép người khác tiến lên.
Mạc Nghiên bị Mộc Trạch Uyên mang vào một căn phòng ngủ to lớn. Khi cô nhìn thấy mấy chai rượu thì đôi mắt liền sáng lên. Lúc cô muốn đi về phía trước lấy rượu thì lại bị hắn giữ chặt.
"Mấy loại đó không hợp khẩu vị của em. Em nếm thử cái này đi!" Hắn khéo léo đưa ly rượu không có vị rượu sặc mũi cho cô. Ly rượu này có hương hoa quả làm Mạc Nghiên sung sướng cúi đầu uống.
"Hóa ra hai người ở đây." Tư Đồ Dịch nhướng mày nhìn cô gái đã say khướt và mang theo ánh mắt không tán đồng tiến lên cướp ly rượu của cô đi.
"Trả cho tôi! Anh là tên xấu xa!" Phát hiện ly rượu trong tay đã biến mất, cô phẫn nộ ngẩng đầu nhìn người cướp nhưng lại phát hiện gương mặt của hắn tinh tế giống như con gái mà không mất hơi thở dương cương của đàn ông. Bàn tay nhỏ của cô vô ý thức đụng chạm lên khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Dịch rồi lại sững sờ nhìn Mộc Trạch Uyên, sau đó cô hơi cúi đầu trầm tư suy nghĩ tại sao cô ở đây mà hoàn toàn quên mất là do cô chủ động đi theo Mộc Trạch Uyên lên lầu. Cho nên mới nói người uống say không hề biết bản thân mình đã làm cáigì.
"Nghiên Nghiên đâu?" Mạnh Hinh nôn nóng nhìn bốn phía xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của Mạc Nghiên đầu nên bà chỉ có thể hỏi nhỏ bên tai Mạc Vũ Hạo.
"Lúc nãy, quản gia nói là con gái nhà ông bà uống rượu quá nhiều nên có chút mệt mỏi, bởi vậy cô ấy đã lên lầu nghỉ ngơi trước. Nếu Chủ tịch Mạc và Mạc phu nhân cảm thấy mệt mỏi thì tôi sẽ bảo quản gia mang hai người lên trên lầu nghỉ ngơi luôn rồi ngày mai mới tiếp tục nói chuyện hợp tác giữa chúng ta." Tiêu Mục Thần vốn muốn giữ Mạc Nghiên lại nên tìm cơ hội thuận tiện giữ ba mẹ cô ở lại để tránh cho chuyện hai người bọn họ sẽ mang cô về.
"Không biết Chủ tịch Tiêu có thể sai người dân hai bọn tôi đi gặp con gái một chút hay không?!" Mạnh Hinh nở nụ cười ung dung quý khí nhưng trong giọng nói lại biểu hiện ý tứ không cho phép hắn từ chối.
"Mời bên này." Tiêu Mục Thần mỉm cười nói. Lợi dụng chỗ hai vợ chồng nhà họ Mạc không nhìn thấy, hắn trao đổi ánh mắt với Cung Kỳ Diệp.
"Dịch, Thần và Diệp sắp mang vợ chồng nhà họ Mạc lên đây, có cách nào để bảo bối ngủ một chút không?" Mộc Trạch Uyên mới vừa nhận được tin tức do Tiêu Mục Thần và Cung Kỳ Diệp truyền đến từ dưới lầu liền lập tức hỏi Tư Đồ Dịch.
"Bảo bối, ngoan ngoãn uống cái này đi." Tư Đồ Dịch lấy một chai nước thuốc nhỏ từ trong ngăn tủ ra rồi đưa cho Mạc Nghiên nhưng lại phải đón nhận ánh mắt khinh bỉ của cô giống như xem hắn là ngu ngốc. Cô quay đầu sang một bên không thèm để ý tới 2 người đang sốt ruột trước mắt.
"Chậc, thật không ngoan." Tư Đồ Dịch dùng bàn tay to nắm cằm Mạc Nghiên, động tác cường ngạnh nhưng lại không hề có sự thô lỗ đổ chai nước thuộc vào cái miệng nhỏ của cô.
"Ngô.... Ngô..." Ngăn không được sức lực của hắn, tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy, mí mắt dường như nặng, thêm, Mạc Nghiên vô lực ngã về trước vào trong lòng ngực Tư Đồ Dịch. Hắn đặt cô nằm trên giường xong liền cùng Mộc Trạch Uyên đi qua phòng bên cạnh.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK