Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dâu



Thời gian trôi nhanh. Hai tuần đã cho Mạc Nghiên làm quen với môi trường ở nhà. Cô ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, cô cũng quen với cách tiếp cận của bọn anh. Tất nhiên, cô thích bế con và trò chuyện, nhưng chúng phải đi nhà trẻ, chỉ có thể ngoan ngoãn đến trường.



"Đi đâu vậy?"



Mộc Trạch Uyên mặc một bộ âu phục màu đen, trên tay xách một chiếc cặp, bốn người đàn ông còn lại cũng mặc âu phục, khiến Mạc Nghiên có chút khó hiểu.



"Hôm nay công ty có cuộc họp ..."



"Hôm nay có hội thảo học thuật ..."



"Quân đội có chuyện, kêu anh quay về!"



"Hôm nay có cuộc họp với các quan chức chính phủ ..."



Họ chia sẻ nơi ở của mình, Mộc Trạch Uyên đeo kính lên, anh bước tới và đưa tay xoa tóc cô.



"Hôm nay anh phải hầu tòa! Anh sẽ trở về sớm!"



Mạc Nghiên nhíu mày, nhưng không gạt tay anh ra. Cô khẽ ậm ừ, cầm lấy thìa súp trên bàn khuấy trong trà hoa hồng. Cô phát ra âm thanh "kengkeng", rõ ràng là cô không có tâm trạng tốt.







"Làm sao vậy?"



Tiêu Mục Thần liếc nhìn những người đàn ông khác, trầm giọng hỏi.



Mạc Nghiên cuộn mình dựa vào lưng ghế có chút lo lắng, nắm lấy chiếc gối mềm nhét vào trong tay xoa xoa, khẽ dùng ngón tay kéo quần áo của Mộc Trạch Uyên.



"Anh có thể đừng rời đi, em có chút sợ hãi ..."



Vụ kiện này hôm nay rất quan trọng, anh là luật sư biện hộ của Đoạn Dữ Thanh nhất định phải xuất hiện.



Nhưng họ biết rằng nếu từ chối Nghiên nhi ở đây, khả năng đối với bọn anh mất tín nhiệm, coi như hai tuần nỗ lực này uổng phí.



Anh ngồi bên cạnh Mạc Nghiên, phớt lờ tiếng kêu của cô và ôm cô vào lòng, mắt ra hiệu để những người khác lên đường trước.



Anh nhặt một lọn tóc dài quấn vào giữa các ngón tay, môi anh cọ vào tai cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng xoa dịu, hương thơm của cô xộc vào mũi anh, đôi mắt xanh lục đầy dịu dàng nhìn chằm chằm cô, trán chạm trán cô, chậm rãi nói: "Đừng sợ, anh ở đây!"







Mạc Nghiên xoa xoa cổ của anh, hương thơm lạnh lẽo lưu lại, hoảng sợ trong lòng cũng từ từ bình tĩnh trở lại, trong hai tuần ngắn ngủi này, cô có thể cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ của bọn anh đổ dồn vào mình.



Không hiểu sao sự xa lạ đối với họ cũng dần biến mất, coi sự gần gũi với cô là chuyện bình thường.



Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng Mộc Trạch Uyên không hề thấy một chút lo lắng.



"Đi đi! Em sẽ ở nhà đợi!"



Mạc Nghiên khẽ ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉnh lại cà vạt đen.



Cà vạt này sao mà quen thế ...



[Dù những người đàn ông này thường khiến cô tức giận nhưng cô sẽ không bao giờ quên quà của họ.]



Cái gì! Đây có phải là một kỷ niệm của quá khứ?



"Đây là của em đưa sao?"



Cô xoa cà vạt, Mộc Trạch Uyên nắm tay cô và đặt lên môi cô một nụ hôn.



"Đúng vậy! Em tự tay chọn cho anh! Anh rất thích ..."







Mạc Nghiên đỏ mặt, cô nhẹ nhàng chặn mặt anh lại, cầm lấy chiếc cặp bên hông nhét vào trong tay anh.



"Ừm ... đi đi! Đừng lãng phí thời gian!"



"Được rồi, đợi bọn anh trở lại!" Mộc Trạch Uyên vuốt tóc quay người rời đi.



Quái lạ, trước đây cô có thân với họ như thế này không?



Cô nép mình trên ghế sô pha với chút nghi ngờ, cắn từng miếng bánh quy, tay còn lại ấn điều khiển từ xa để mở TV.



"Tin tức thông báo, đã có một sự cố ở trung tâm thương mại GA cách đây vài ngày. Hôm nay là hung thủ Đoạn Dữ Thanh ra tòa. Chúng tôi sẽ cập nhật những tin tức mới nhất bất cứ lúc nào ..."



Click-



Điều khiển từ từ trong tay rơi xuống, trong TV, hình ảnh quen thuộc hiện lên trong tâm trí cô một đoạn ký ức, cô gái xinh đẹp đang đeo túi đồ trên cổ tay, cô ngồi xổm ... cô bị một người đàn ông đâm vào bụng.

Người đàn ông trong trí nhớ giống hệt nghi phạm trên TV.



Cô vuốt ve lớp vảy trên bụng, dường như lúc này cô có thể cảm nhận được cơn đau.



Đây là cô ấy...?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK