“Nhạc phụ nhạc mẫu đang ở trên đường rồi...... Con trai nói.....” Tiêu Mục Thần nhìn tin tức, lại đem tầm mắt chuyển qua trên người bọn nhỏ đang ngủ.
“Chờ lát nữa để cho bọn họ xuất hiện đi... Tao lo lắng cảm xúc nhạc phụ nhạc mẫu không ổn định, này đối mấy đứa con trai sẽ có ảnh hưởng rất lớn, phòng cách âm khá tốt, trước để cho bọn họ ở bên trong.” Mộc Trạch Uyên nhìn con trai ghé vào trong ngực mình chậm rãi nói.
Mới vừa xuống phi cơ, vợ chồng hai người Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh không quản mệt mỏi mà lên đường, muốn chạy nhanh nhìn thấy con gái của mình.
“Nghiên Nghiên! Con của ta!”
Mạnh Hinh tiến đến phòng bệnh, nhìn con gái quen thuộc mặt đầy tò mò đánh giá bọn họ, trong lòng không ngăn được, nước mắt trực tiếp từ hốc mắt rơi xuống.
“Ta là mẹ con nha!”
Mạc Nghiên hồi tưởng lời nói vừa rồi của Tư Đồ Dịch, cô là vợ bọn họ, đã ở bên nhau 5 năm, cũng sinh hạ năm đứa nhỏ, hai ngày trước cô bị người khác hại đâm dao vào ngực, bởi vì não bộ thiếu oxy dẫn tới mất đi ký ức, phương diện ký ức cần thiết phải dùng qua nhiều loại phương thức mới có thể đủ khả năng nhớ lại.
Nhưng đối với cô mà nói đầu giống như một tờ giấy trắng, trước mắt những người này cô hoàn toàn không có ấn tượng, năm người chồng? Năm đứa con? Cô hoàn toàn không biết chính mình nên làm thế nào cho phải.
Cô chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Hinh có ý muốn vươn tay sờ mình, nhưng giây tiếp theo giống như nghĩ đến cái gì lại thu trở về, chuyển hướng trogn túi lấy ra di động, từng cái lật xem ảnh chụp.
“Con xem! Đây là chúng ta cùng nhau chụp ảnh, còn có giấy chứng nhận, con là Mạc Nghiên, là con gái của Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh a!”
Mạnh Hinh nhanh chóng mà lướt từng cái ảnh chụp, lại từ trong túi xách lấy ra giấy chứng nhận, đặt ở trước mặt cô, nhìn con gái bảo bối cầm giấy chứng nhận có chút mờ mịt, con gái cuối cùng cũng nhào vào trong ngực Mạc Vũ Hạo nức nở.
“Nhạc mẫu......” Tiêu Mục Thần chậm rãi đi lên trước, hắn hốc mắt đã phiếm hồng, có chút nghẹn ngào nói.
“Các ngươi chiếu cố on gái ta như thế nào, mà vợ các ngươi bị người khác đâm một đao, thậm chí là mất trí nhớ!”
Mạnh Hinh rốt cuộc không có cách nào khắc chế cảm xúc, hai mắt sưng thành hạch đào, hàm chứa điên cuồng cùng căm hận, đem nội tâm bất an toàn bộ trách tội ở trên người năm người bọn họ.
Đối với bà mà nói, không có gì so với Nghiên Nhi quan trọng hơn, bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, từ khi gặp được năm người đàn ông này, chưa bao giờ phát sinh ra chuyện gì tốt, bà đau đớn hận chính mình lúc trước không có ngăn lại con gái.
Con gái bà a......
Tiêu Mục Thần rũ mắt không nói mà nắm chặt tay, lời nói của Mạnh Hinh giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng cắm vào ngực hắn, bọn họ thực hối hận chính mình không bảo vệ tốt cho Nghiên Nhi.
Mạc Vũ Hạo nhẹ nhàng ôm chặt Mạnh Hinh, mặt đầy bi thống mà nhìn năm người đàn ông, rồi sau đó chậm rãi thở dài.
Hắn biết Mạnh Hinh đang giận cá chém thớt mới nói ra lời ác ý, hắn cũng biết tình huống hiện tại này, bọn họ mỗi người đều không dễ chịu, nhưng nếu hiện tại ngăn lại Mạnh Hinh, bà khả năng sẽ điên mất, ai có thể trấn an được một người có con gái đang rơi vào tình trạng này đây? Thậm chí đến hắn cũng không thể ổn định cảm xúc của bàThanh âm .
“Mẹ... Mẹ...?”
Thanh âm mềm nhẹ vang lên, Mạc Nghiên thử vươn tay, vỗ ở gương mặt Mạnh Hinh đã che kín nước mắt, giọng nói ấm áp, giống như có thể nhận ra bà.
“Đúng đúng! Ta là mẹ con, Nghiên Nhi nhớ ra rồi sao?”
Mạc Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, có chút xin lỗi nhìn bà.
“Không sao...... Chúng ta từ từ nhớ...... Nói cho con một ít chuyện khi còn nhỏ....”
Mạnh Hinh đẩy Mạc Vũ Hạo ra, vội vàng ngồi ở mép giường, tràn đầy kích động mà nắm lấy tay cô, bắt đầu lải nhải chuyện xưa.
Mạc Vũ Hạo vừa định mở miệng, muốn ngưng lời nói Mạnh Hinh, liền bị mấy người bọn hắn ngăn lại.
“Chúng con biết tâm tình nhạc mẫu, không sao...... Trước để cho nhạc mẫu cùng Nghiên Nhi trò chuyện đi!”