"Được, được rồi, mẹ đừng nói nữa ... con uống là được..." Mạc Nghiên đỏ mặt, bưng bát uống một hơi.
Bà không ngừng lảm nhảm với cô và mở máy tính bảng.
"Này, đúng rồi! Con phải massage bụng và ngực mỗi ngày để cơ thể không bị mất dáng. Ngoài ra phải làm hai lần một ngày ...…blabla ... "
Bà cảm thấy khát sau khi nói chuyện hơn mười phút, cầm lấy tách trà trong tay Mạc Nghiên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp.
"Vậy thì ... thuốc bổ này mỗi ngày một bát. Để dì Trần làm vào buổi sáng, phải uống lúc còn nóng mới có tác dụng tốt nhất. Uống một tuần sau cũng gần như vậy!"
Mạc Nghiên thở dài trong lòng, trên mặt mang chút bất đắc dĩ cùng xấu hổ.
"Vâng..."
"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ không nói gì đâu, Nghiên Nghiên đang nghĩ mẹ nói dài dòng ... huhu, con gái lớn rồi không thích mẹ càm ràm ... ô…”
Bà hơi cúi đầu, đưa tay lau nước mắt trên má, thân thể thanh tú run rẩy rất đáng thương.
"Không có chuyện đó, con yêu mẹ nhất! Con cũng thích nghe mẹ tụng kinh mỗi ngày ..."
Mạc Nghiên bình tĩnh lại, nhìn bà khóc không ra hơi, trái tim đột nhiên co quắp, giọng điệu lo lắng, cô rút khăn giấy ra lau nước mắt cho bà.
"Thật sao? Không cần phải dỗ mẹ......" Giọng nói nghẹn ngào khiến người ta đau lòng.
“Thật hơn vàng!”
Cô gật đầu. Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh là cặp cha mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này. Từ nhỏ họ đã cưng chiều, sủng cô vô cùng, rất khó để tìm một cặp phụ huynh tốt như vậy.
Bà lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô, sau đó nở nụ cười tươi rói, nơi nào có thể nhìn thấy một vệt nước mắt.
"Ta chỉ nói, Nghiên Nghiên quả nhiên yêu mẹ nhất!"
"..."
Cô thấy cái này có chút kỳ lạ, cảm giác như lần đầu tiên mới nhận thức được mẹ mình...
"Nghiên Nghiên-" Tiếng gọi của cha Mạc vang lên ngoài cửa.
"Đi thôi, đừng quên tình yêu của mẹ ..." Bà cười chớp mắt nhìn con gái, trong lời nói có ẩn ý.
Trong lòng có một linh tính không thể giải thích được, chưa kịp nghĩ đã thấy hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trong vòng tay của ba nó, quả nhiên trẻ con đa số cả ngày đều ngủ, khóe miệng cô nở một nụ cười hạnh phúc.
“Bọn họ mệt muốn chết rồi!”Mộc Trạch Uyên nói.
"Ba mẹ, chúng con về nghỉ ngơi trước đây!" Cô nói với hai người họ.
Bà nhìn hai đứa cháu bảo bối, lưu luyến không muốn rời.
”Các con nghỉ ngơi sớm đi, khi nào rảnh thì đến đây chơi.”
"Được!" Mấy người gật đầu.
Nhìn bóng lưng của Mạc Nghiên và năm người đàn ông, Mạc Vũ Hạo tràn ngập niềm xúc động vô hạn, cuối cùng con gái ông cũng tìm được người tình trọn đời, giờ đã có con rồi, ông có thể an nhàn, chuẩn bị chăm sóc tuổi già.
Xe chuẩn bị rời đi, bà lại lớn tiếng kêu lên:
"Nghiên Nghiên! Con quên đồ."
Mạc Nghiên ngạc nhiên tiếp nhận túi giấy, bên trong được nhét đầy, ngẩng đầu nhìn thấy bà chớp mắt nhìn cô.
"Đừng quên ..."
"Dạ..."
Nhìn túi giấy trong tay Mạc Nghiên, Tiêu Mục Thần nghi hoặc hỏi:
"Có muốn đặt nó xuống đất không? Anh thấy em rất mệt!
" ...”
Mạc Nghiên nhìn chằm chằm Tiêu Mục Thần năm giây, tay vô thức siết chặt.
“Không cần, em thích cầm nó!”
Cung Kỳ Diệp, Diệp Ngự Hàn, Tiêu Mục Thần, Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên đồng thanh đưa ra một dấu chấm hỏi, mẹ vợ rốt cuộc đưa cho Nghiên nhi cái gì, lại quan trọng không muốn bỏ xuống.