Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, Tư Đồ Địch đặt bàn tay to lên bụng nhỏ của cô rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, sau đó thoải mái luồn vào trong chiếc quần lót ren mỏng manh rồi thuần thục tìm được tiểu huyệt bí ẩn, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp viên tiểu hạch nhỏ xinh mượt mà xong vân vê nó.

Hành động của người đàn ông làm Mạc Nghiên cảm thấy hốt hoảng trong lòng nhưng tiểu bạch thỏ sao có thể tránh được ma trảo của con sói hoang to lớn đây?

"Không... A a... Từ từ... Ân a..." Mạc Nghiên không ngừng lôi kéo tay anh nhưng bởi vì lực lượng cách xa nhau nên cô chỉ có thể tùy ý anh mò mẫm trên người mình. Hai chân hơi gập lại kẹp chặt bàn tay của anh và cũng chính động tác này khiến cô càng thêm mẫn cảm cảm nhận được ngón tay anh khiêu khích.

"Thích không? Nghiên Nhi, mở rộng chân ra... Nhẹ nhàng thôi..." Giọng điệu trầm thấp ám ách giống như ma âm mê hoặc vang lên ở bên tai, Mạc Nghiên chậm rãi mở hai chân ra, quần lót ren bị bàn tay người đàn ông ma xát làm lộ lông tóc thưa thớt mềm mại như ẩn như ẩn như hiện. Tiểu huyệt bị anh khiêu khích dần dần chảy ra mật dịch làm ướt nhẹp chiếc quần lót màu trắng, xung quanh phần đùi cũng dính đầy một ít chất lỏng ngọt nị.

Ngón tay của Tư Đồ Dịch lặng lẽ di chuyển xuống hai mảnh hoa môi đang không ngừng phun ra mật dịch khiến Mạc Nghiên hoảng sợ kẹp chặt hai chân lại lần nữa nhưng tốc độ lại không thể nhanh bằng Mộc Trạch Uyên đang vận sức chờ phát động ở bên cạnh. Chỉ thấy anh mau chóng chắn ở giữa hai chân cô, bàn tay to không mất ôn nhu đặt ở hai bên đầu gối của Mạc Nghiên rồi chậm rãi căng ra và đặt hai chân cô lên trên đùi Tư Đồ Dịch.

Tư Đồ Dịch nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi rồi phần đùi mạnh mẽ dùng sức căng hai chân cô ra, bàn tay to nhẹ nhàng xoa nắn một viên tuyết nhũ no đủ.

"Không... Ngô... Đừng như vậy... Hừ a.... Anh... Ha a...." Ngón tay linh hoạt nhẹ chọt tiểu huyệt mẫn cảm nhiều nước, khi thì đâm vào miệng huyệt nhỏ hẹp, khi thì trêu đùa viên trân châu gắng gượng. Động tác thành thạo của anh gần như đưa Mạc Nghiên lên gần cao trào.

"Bảo bối thật giỏi... Chính là như vậy... Buông trói buộc trên người ra rồi phô bày vẻ đẹp nở rộ của em cho bọn anh nhìn." Hàm răng khống chế lực đạo gặm cắn vành tai tuyết trắng, ngón tay không chịu khống chế mà hung hăng chọc vào hoa huyệt chặt hẹp, ngón cái dùng sức ấn viên trân châu sưng đỏ, thỉnh thoảng đem móng tay cào hoa đế mẫn cảm kia.

"Hừ a... Ân ân.... Huhu... Sắp tới rồi... Ha a... A a..." Thân mình chịu không nổi người đàn ông liên tục gây xích mích, trước mắt giống như xuất hiện một cột ánh sáng, cô co rút thân mình rồi run rẩy ở trong lòng ngực anh, nước mắt mới vừa trào ra đã bị Tư Đồ Dịch liếm láp.

Tư Đồ Dịch chậm rãi rút ngón tay ra, nhìn bàn tay dính đầy mật dịch, đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Anh cởi lớp phòng tuyến cuối cùng ở trên người Mạc Nghiên ra làm phơi bày cảnh đẹp say lòng người.

Vài cọng lông tinh tế nhu thuận che lấp tiểu huyệt nhỏ xinh khiến nó càng thêm mê người. Hai mảnh cánh hoa no đủ nhắm chặt gắt gao bao lấy tiểu hạch phấn nộn, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ ở bên ngoài mê hoặc người ta muốn tiến lên tìm tòi đến cùng.

"Bảo bối ngoan... Vặn bung cánh hoa của em ra để bọn anh nhìn một chút..." Tiếng thì thầm như ma quỷ vang lên bên tai Mạc Nghiên, cô theo bản năng lắc lắc đầu.

"Không cần.... Huhu... Tránh ra..."

Chỉ thấy Tư Đồ Dịch cường ngạnh túm tay Mạc Nghiên hướng hoa viên mỹ lệ kia tìm kiếm. Bàn tay to túm chặt tay nhỏ của cô rồi vỗ vỗ ở trên hai mảnh cánh hoa tuyết trắng kia, sau đó dùng tay cô kéo chúng nó ra hai bên.

"Không đủ......." Giọng điệu khàn khàn hàm chứa nồng đậm tình dục, đôi mắt xanh phỉ thúy càng thêm sâu thẳm nhìn chằm chằm cảnh đẹp triển lộ trước mắt. Nghe được lời Mộc Trạch Uyên nói, Tư Đồ Dịch duỗi ngón tay dài đẩy hai mảnh hoa môi ra, một cái khe rất nhỏ lộ ra, đúng hơn là một lỗ thủng nho nhỏ, tươi mới vô cùng, đáng yêu nhỏ xinh giống như cái miệng nhỏ của trẻ con mới sinh ra, xung quanh dính chút bọt nước, nhụy hoa và viên trân châu bị che dấu cũng bại lộ ở trước mắt hai người đàn ông.

Mộc Trạch Uyên mê mẫn nhìn hoa môi phấn nộn, ngón tay dài nhẹ nhàng búng, hoa môi nhắm chặt nở rộ ra giống như đóa hoa. Hai mảnh cánh hoa bởi vì cao trào mà hơi sưng thỉnh thoảng lúc đóng lúc mở, chất lỏng trong suốt được phun ra từ trong lỗ thủng nho nhỏ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK