Mộc Trạch Uyên hỏi Tư Đồ Dịch đang đứng bên cửa. Môi Tư Đồ Dịch cong lên:
"Em ấy ngủ rồi, cơ thể kiệt sức vì mới sinh xong. Diệp cùng Ngự có lẽ đã chạy đi xem con hai người rồi."
"Nhưng tôi thấy thật kỳ lạ. Sao hai cậu ấy lại biết được bé nào là con mình, thần giao cách cảm sao?”
Tiêu Mục Thần trầm ngâm nói, trong mắt có chút khó hiểu.
Đột nhiên, thấy Cung Kỳ Diệp với Diệp Hàn Ngự mặt mày hớn hở như bước trong gió xuân, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trên đó là những bức ảnh chụp hai đứa trẻ trắng trẻo, đang nhắm mắt ngậm ngón tay cái thật dễ thương. Vẻ ngoài khiến người ta muốn ôm vào lòng, xuýt xoa, hôn hít, ngón tay linh hoạt bấm gửi hết ảnh cho người nhà.
“Xem bộ dáng đắc ý của cậu ta kìa!”
Mộc Trạch Uyên hạ gọng kính xuống, lắc đầu bất lực.
“Người phụ nữ kia đã thú nhận chưa?”
“Hừ, tôi đã sai người tra tấn cô ta, để thăm dò người đứng sau là ai, Dịch, cậu sẽ không đau lòng chứ?”
Cung Kỳ Diệp chế nhạo, nghĩ đến người đã hại bảo bối của anh lại tức giận, đôi mắt đen xẹt qua mắt anh.
“Não cậu bổ quá nhiều rồi nên giờ đầu óc mụ mị à.”
Tư Đồ Dịch nở nụ cười khát máu, đôi mắt tối như bầu trời đêm đen không nhìn thấy ánh sáng.
“Tiếp tục nhốt thêm mấy ngày nữa, tôi thật sự rất tò mò cô ta làm sao biết được chuyện của Nghiên Nhi, trước tiên điều tra Vương Vũ Viện.”
Tiêu Mục Thần nheo mắt lại: “Nếu không có động tĩnh gì, cứ tiếp tục theo dõi.”
“ Chà, có vẻ như tôi đến đây không đúng lúc.”
Quý Toàn Lâm nhướng mày, ngay khi mở cửa ra, cậu có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề, khẽ vẫy ngón tay giữa đống tài liệu mỏng.
“Không sao, kết quả giám định đã ra rồi?”
Diệp Ngự Hàn bỏ đi vẻ lạnh lùng, cầm lấy tập tài liệu trên tay Quý Toàn Lâm.
"Hừ ... tôi phải nói sao đây, bé trai đầu tiên là của Diệp tiên sinh, bé trai thứ hai là của Cung thượng tướng. Nếu phu nhân không phải sinh ở chỗ tôi, tôi đoán tất cả thủ đô sẽ biết về chuyện này, chỉ có thể nói các ngài quá mạnh mẽ! ”
Cung Kỳ Diệp nheo mắt nguy hiểm, trong giọng điệu có vài phần cảnh cáo:
“Cám ơn anh đã khen!”
"Không cần khách sáo! Phu nhân và đứa trẻ có thể xuất viện sau vài ngày." Quý Toàn Lâm cười khúc khích.
“Nhân tiện, phu nhân nên cho đứa trẻ bú sữa mẹ vào lúc này.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt đám người, bọn họ gật đầu đối với lời dặn dò của Quý Toàn Lâm rồi quay đi.
Quý Toàn Lâm lắc đầu thở dài bất lực, xem ra phải lấy vợ càng sớm càng tốt, giống cô y tá nhỏ Mục Hi là được rồi.
Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy Mạc Nghiên đang ôm cậu cả, cậu hai thì được y tá Mục Hi ôm ở một bên, Mạc Nghiên đem cái miệng nhỏ nhắn của cậu cả ôm vào trong ngực, đứa nhỏ mũi hơi nhăn lại, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại trên ngực, há miệng ngậm thức ăn, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại bắt đầu khóc.
“Oa…”
“Sao vậy?”
Mạc Nghiên lo lắng nhìn Mục Hi hỏi.
Y tá Mục mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, dùng ngón tay ấn nhẹ lên ngực Mạc Nghiên:
“Bị tắc nên sữa không ra được, nếu không, có thể nhờ… tiên sinh nhà cô giúp đỡ.”
Cung Kỳ Diệp phản ứng đầu tiên, nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng nói:
“Giao đứa nhỏ cho tôi, cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Mục Hi cẩn thận đặt đứa trẻ trong vòng tay của Cung Kỳ Diệp, cúi đầu kính cẩn mới xoay người rời đi, để lại không gian cho bọn họ.
Diệp Ngự Hàn ôm con từ tay Mạc Nghiên, ngượng ngùng dịu dàng dỗ dành:
"Bé con, lát nữa uống sữa, để mẹ nghỉ ngơi."
"oa..."
Đôi mắt to đen láy của bé con đẫm nước mắt, vẻ mặt ủy khuất đó làm mọi người cảm thấy đau lòng, đương nhiên Mạc Nghiên lại càng đau lòng nhất.
“Sữa không ra, đứa nhỏ sắp chết đói rồi.”
Tiêu Mục Thần tiến lên cắn môi cô, hương vị ngọt ngào khiến anh nheo mắt sắc bén, dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, anh vuốt ve phía dưới, đôi môi mỏng cọ xát vào đầu ngực, mút mạnh, dòng sữa êm dịu tràn vào cổ họng, giống như đang ở trong sa mạc, mãnh liệt nuốt lấy ngọt ngào.
"Đủ rồi ..."
Hai má trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, hai tay ôm đầu anh.
"Còn có ..."
Tiêu Mục Thần lùi lại, nhếch môi mỏng, khóe miệng có vài vệt trắng bệch, càng làm cho anh càng thêm quỷ dị quyến rũ, đôi mắt đen như sói xanh, nhìn chằm chằm vào giọt sữa còn dính ở đầu ngực.
Mộc Trạch Uyên đẩy Tiêu Mục Thần ra và ngồi ở bên giường, ngậm bầu ngực kia vào trong miệng, một tiếng rêи ɾỉ gợi cảm trong cổ họng vang lên, ánh mắt anh trở nên tối hơn, hút một cách tham lam.
“Hừ…anh đi ra ngoài, không được tranh thức ăn của bé con!”
Mạc Nghiên cắn môi, cả người run lên, hai tay yếu ớt nắm tóc anh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo cùng tức giận.
"Anh chỉ ăn một bên, bên kia vẫn để lại mà..." Mộc Trạch Uyên nói.
“Không được!”
Dưới ánh mắt tiếc nuối của anh, Mạc Nghiên ôm con vào trong ngực, bé con nhanh chóng ngậm lấy đầu ngực, tham lam hút sữa, Mạc Nghiên dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, cả người toát ra tình mẫu tử, rồi tiếp tục cho bé thứ hai ăn, còn năm người to xác này nữa, đang nhìn chằm chằm cô như sói đói.