Mục lục
Mạc Nghiên Xuyên Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dâu



"Mẹ đâu?"



Ngay khi nghe thấy mẹ khôi phục trí nhớ, Cung Trạch Cẩn hào hứng chạy về phòng sau khi đi học về, nhưng cậu không thấy mẹ đâu.



Cậu xoay người chạy đến phòng của baba, chỉ thấy ba cậu vừa mới thay quần áo, cậu chạy vọt tới chỗ ba, nắm lấy lòng bàn tay của ba, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hy vọng nhìn ba.



"Mẹ con, mẹ… bây giờ rất mệt, đang nằm nghỉ trong phòng!" Cung Kỳ Diệp vừa ôm đứa trẻ vừa nói.



"Nhưng con không thấy mẹ trong phòng!" Cung Trạch Cẩn nghiêng đầu, trông rất dễ thương.



"Chết tiệt!"



Cung Kỳ Diệp sững sờ, sắc mặt trở nên xấu đi, anh lao ra khỏi phòng chưa kịp đặt đứa trẻ xuống.



"Baba, tại sao lại chạy!"



Cung Trạch Cẩn ôm chặt lấy cổ ba và nói với vẻ lo lắng.



Anh còn chưa kịp trả lời con trai, đã vội vàng đi đến phòng Mạc Nghiên, nhìn phòng ngủ trống không, anh mím chặt môi.







"Nghiên nhi?"



"Sao trông anh lại bối rối như vậy?"



Mạc Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, kinh ngạc nhìn người đàn ông.



"Không ... không có gì .... anh chỉ ..." Cung Kỳ Diệp thở dài, ánh mắt đầy dịu dàng.



"Mẹ ơi!" Cung Trạch Cẩn hào hứng mở hai tay ra và vẫy tay với Mạc Nghiên, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của ba cậu.



"Hoàng tử bé của mẹ! Mẹ xin lỗi ... Mẹ bị ốm trước đây và quên mất con ..."



Mạc Nghiên ôm Cung Trạch Cẩn khỏi vòng tay của người đàn ông và hôn lên má cậu một cách trìu mến với ánh mắt hối lỗi.



"Không sao đâu! Mẹ bị ốm, bây giờ đã khá hơn rồi! Hehe!"



Cung Trạch Cẩn cười nói, cậu vùi vào cổ mẹ, ngưởi lấy hương thơm của mẹ, cậu thả lỏng vai.



Vừa nói, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ cô, Mạc Nghiên có thể cảm nhận được sự lo lắng mãnh liệt từ đứa trẻ, cô lấy tay vuốt ve cậu một cách tội lỗi.







"Mẹ ơi, mẹ đừng quên tiểu Cẩn nữa!"



"Tiểu Cẩn cũng sẽ không quên mẹ!" Cung Trạch Cẩn chủ động trao một nụ hôn, bàn tay nhỏ vuốt ve má cô.



—————————



Sự khác biệt là gì?



Tư Đồ Dịch cau mày, nhìn chằm chằm vào trình tự gen trên màn hình, rồi nhìn vào biên bản giám định trên tay.



"Ba, ba làm sao vậy?"



Tư Đồ Liệt khó khăn nhìn lên ký hiệu thiên văn trên màn hình, cậu nghi ngờ hỏi.



Phòng làm việc thường đóng cửa, khẽ mở ra, cậu tò mò dựa vào, phát hiện baba đang chăm chú nhìn vào bản báo cáo trên tay.



"Tìm thuốc giải cứu mẹ!" An cũng không lừa gạt con, anh bế cậu lên và đặt lên bàn.



Tư Đồ Liệt tò mò nhìn, lôi tờ giấy báo cáo ra, chỉ vào dòng chữ đỏ ghi trên đó, thấy ba đang nhìn vào màn hình, cậu cau mày khó chịu và quơ quơ tờ giấy trong không khí.



"Đây là cái gì?"







"Đây là… Mẹ đang mang thai em gái!" Tư Đồ Dịch nhìn vào hồ sơ phía trên, một giọt nước mắt xẹt qua mắt anh.



"Nhưng bây giờ mẹ bị bệnh, phải làm sao đây? Thuốc giải có ảnh hưởng đến em gái không? Nếu nó ảnh hưởng đến em gái con, mẹ, mẹ chắc hẳn rất buồn ..."



Khuôn mặt của Tư Đồ Liệt căng thẳng, nhìn cha mình một cách bướng bỉnh. Cậu không nhận được phản hồi, cậu tức giận ôm lấy hai tay của anh, cuối cùng là nheo lại miệng.



"Ba, con đã nói, con người không ai hoàn hảo, con biết mẹ cũng rất nỗ lực… trong lòng con mẹ là người tốt nhất!"



Vì vậy,… xin đừng quá thúc ép bản thân!



Trước đây, cậu thường thấy mẹ lẩm bẩm về baba, nói rằng ba cậy mạnh đem bản thân làm việc mệt đến chết, nhất là khi baba chuẩn bị chế tạo độc dược, việc nghiên cứu ngày đêm khiến mẹ đau lòng đến chết đi được.

Bây giờ cậu không biết liệu mẹ có nhớ tất cả những ký ức trước đây hay không, nhưng cậu có thể thay mẹ nhìn chằm chằm baba, chiếu cố baba.



Tư Đồ Dịch cảm thấy mũi nhức nhối, khóe mắt hơi ướt, anh đặt báo cáo xuống, ôm chặt lấy con trai rồi thở dài.



Đây là kết tinh của tình yêu giữa anh và Nghiên nhi, anh rất vui vì ông trời đã mang đến cho anh một món quà đặc biệt như vậy.



"Ba, muốn khóc thì khóc, con sẽ không giễu cợt!" Tư Đồ Liệt nghiêm túc vỗ vỗ lưng người đàn ông.



"khụ!"



Tư Đồ Dịch mỉm cười, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khóe mắt lăn qua tờ giấy dưới mông con trai, đôi mắt của anh xẹt ra tia sáng kì dị.



"Con thực sự là ngôi sao may mắn nhỏ của chúng ta! Con đã tìm được thuốc giải cho mẹ!"



Anh bế đứa trẻ lên, âu yếm vuốt má trắng nõn và dịu dàng của Tư Đồ Liệt, chỉ thấy con trai anh nghiêng đầu nghi ngờ, rồi mỉm cười nheo mắt.

"Haha! Con là ngôi sao may mắn nhỏ của mọi người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK