“Ba ba, người quá chậm chạp! Bị tiểu Hoài cùng Mộc thúc thúc giành trước một bước!”
Tiêu Vũ Thậm bất mãn mà quay đầu lại nhìn Tiêu Mục Thần, hắn nhìn mommy đang ôm Mộc Thiển Hoài, ngực không ngừng trào ra ghen ghét cùng hâm mộ.
Mấy ngày nay, bọn họ luôn thảo luận nên như thế nào tiếp cận Nghiên Nhi dưới tình huống này, muốn con trai nhẫn nại không tới gần mẹ, đó là sự tra tấn rất lớn, bọn họ mới năm tuổi, là lúc khát vọng ở bên mẹ nhiều nhất.
Bọn họ quan sát Nghiên Nhi vào lúc buổi chiều, thích chạy đến đình viện đi dạo một chút, buổi tối thích ở phòng khách nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Đồng hồ sinh lý với lúc trước mất trí nhớ giống nhau như đúc, cho bọn hắn hy vọng rất lớn.
Bọn họ quyết định xuyên qua con trai tiếp cận cô, ai ngờ gia hỏa của Mộc Trạch Uyên cư nhiên chạy trước một bước, nắm tay a!
“Mommy! Con cũng muốn ôm một cái!”
Hừ! Cậu mặc kệ ba ba, dù sao là hắn không có cách nào tới gần mommy lại không phải mình, Tiêu Vũ Thậm vứt bỏ lão ba nhà mình, bắt lấy trong tay món đồ chơi đi phía trước chạy đi.
Mạc Nghiên nhìn bốn đứa nhỏ thất tha thất thểu mà chạy đến trước mặt mình, cô có chút hoảng, nhưng thân thể sớm đã phản ứng đưa bọn họ ôm vào trong ngực, đặt một đám ở tren chỗ ngồi bên cạnh.
“Tiểu Hoài, đến lượt ta ôm mommy!”
Cung Trạch Cẩn rất là bất mãn mà trừng mắt đệ đệ nhỏ nhất trong nhà, hắn giở thủ đoạn dụ dỗ Mộc Thiển Hoài, ý bảo thay đổi người.
“Là đến lượt ta!” Tư Đồ Liệt bẹp khởi miệng ủy khuất nói.
“Không muốn không muốn! Ta còn không có ôm đủ!” Mộc Thiển Hoài lo âu lay quần áo cô, khuôn mặt nhỏ sợ hãi mà nhìn Mạc Nghiên, nước mắt trong suốt ở hốc mắt đảo quanh, dường như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
Diệp Minh cùng Tiêu Vũ Thậm hạ mắt xuống mà nhìn Mạc Nghiên, biểu tình cô đơn đau đớn nhìn cô.
“Tiểu Liệt!” “Tiểu Cẩn!” “Tiểu hoài!”
Mạc Nghiên nhìn mấy người đàn ông nhăn lại mày lạnh mặt, một cỗ lửa giận từ ngực lan tràn đến đầu, cô hạ mặt trừng mắt bọn họ nói:” Không được mắng tiểu vương tử của ta!”
“Mommy nhớ lại rồi sao?!” Mấy đứa nhỏ vui sướng không thôi mà nhìn Mạc Nghiên, đấu tranh nháy mắt tan thành mây khói.
Từng giọt nước mắt từ hốc mắt cô rơi xuống, Mạc Nghiên không rõ nguyên do sờ soạng mặt, lòng bàn tay ướt nóng làm cô kinh ngạc không thôi, từng ảnh từng ảnh ở trong óc hiện lên.
“Ta.... Ta.....”
Cô thống khổ mà nhíu mày, trước mắt lược qua biểu tình lo lắng của bọn họ, giây tiếp theo lâm vào trong bóng đêm.
“Mommy!” “Nghiên Nhi!”
Mộc Trạch Uyên ngồi ở bên cạnh cô thấy cô hôn mê lập tức tiến lên đỡ lấy.
“Dịch, đây là có chuyện gì!”
“Ô ô ô.... Chúng ta hại mommy té xỉu!
Tư Đồ Dịch nâng mặt cô lên, cẩn thận kiểm tra đồng tử.
“Hẳn là đại não bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.... Ta ôm bảo bối đi nghỉ ngơi trước! Đừng lo lắng, mommy không có việc gì, mẹ các con cần nghỉ ngơi nhiều!”
Hắn vỗ vỗ đầu con trai trấn an, đem Mạc Nghiên ôm vào trong ngực, vững vàng nện bước, hướng tới phòng ngủ đi đến, Tư Đồ Liệt bất an mà bắt lấy quần baba đuổi kịp.
Cung Kỳ Diệp nhìn con trai mất mát, thỉnh thoảng đùa nghịch món đồ chơi trong tay, thỉnh thoảng nhìn phương hướng Mạc Nghiên, hắn bế con trai lên nhẹ nhàng vỗ về.
Đối với bọn nhỏ mà nói, việc mama quên bọn họ giống như bị thương rất lớn, bọn họ phi thường khủng hoảng có thể hay không cả đời đều là như thế này, nhưng lại thực hiểu chuyện không ngào không nháo, làm người khác đau lòng.
“Ba ba... Mommy có thể hay không cả đời đều nhớ không nổi chúng ta.... Ô ô....”
Diệp Minh chôn ở cổ Diệp Hàn Ngự khóc nức nở, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn đầu của hắn, nhưng lại không cách nào ngăn nội tâm khủng hoảng.
“Chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé?”
Ánh mắt mờ ảo mà ngóng nhìn phương xa, hắn cũng không có cách nào cho con trai một sự bảo đảm.
“Nếu.... Nếu thật sự mẹ không nhớ ra thì sao?”
“Chúng ta liền cùng mẹ con một lần nữa bắt đầu lại từ đầu!”