“Làm sao vậy?”
Cô gái di chuyển tay chân, vụng về mà bò lên trên, Mạc Nghiên thân hình lung lay đứng không vững, trán Mộc Trạch Uyên không vội đổ mồ hôi, nhanh tay đỡ lấy eo cô.
“Không có gì, chỉ là phát hiện một tên không biết sống chết cư nhiên đánh cắp văn kiện bí mật.”
Diệp Hàn Ngự đáy mắt lướt qua một trận trào phúng cười lạnh, nhanh chóng bình thản,đưa tay cầm điện thoại di động ném trên mặt bàn.
Tư Đồ Dịch đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người đàn ông chướng mắt mang chút bất mãn, chợt hướng Nghiên Nhi ôn nhu hỏi : “Như thế nào còn chưa đi ngủ ? Ngày mai chính là ngày đi kiểm tra thai nhi.”
“Không cần, không muốn ngủ!”
Mạc Nghiên nhấp nháy đôi mắt, lắc đầu, vẻ mặt ta đây đang tùy hứng, xem ngươi bày ra biểu cảm gì với ta.
Mộc Trạch Uyên tháo mắt kính, đôi mắt phỉ thúy mang chút bất đắc dĩ khuyên nhủ: “ Anh thấy em vừa tự ăn cơm lúc chiều, xong đếm qua đã hơn hai mươi cái ngáp, vậy mà còn chưa muốn ngủ?”
“ Anh muốn ngủ tự đi mà ngủ!” Mạc Nghiên trừng mắt, cầm lấy áo khoác mỏng khoác lên người hướng đi bộ.
“Nghiên Nhi, em hôm nay có chút không thích hợp.”
Tư Đồ Dịch hơi nhíu mi chậm rãi bước đến bên cạnh bảo bối, tiến lên dán đầu lên trán cô, lại hạ mắt nhìn xuống.
“Anh mới không thích hợp!”
Mạc Nghiên giận mở to mắt, một phen vỗ tay hắn xuống.
”Tránh ra! Đừng tới gần em, phiền chết em, ô ô…”
Nước mắt không chịu khống chế từ khóe mi tràn ra, nước mắt từng viên từng viên như hạt châu rơi xuống, khuôn mặt nhỏ vùi vào bàn tay, liên tiếp khóc nức nở.
Cung Kỳ Diệp cùng Tiêu Mục Thần bất giác thấy không thích hợp, nhanh chóng chạy vào phòng, chỉ thấy Nghiên Nhi thương tâm khóc thút thít, trong lòng phảng phất bị đạp một cái thật hung hăng.
”Sao lại thế này? Nghiên Nhi như thế nào khóc thành như vậy?”
“Em muốn khóc đều còn không được nha! Đừng tiến đến đến gần em, đều mau đi ra ngoài.” Mạc Nghiên trừng mắt nhìn mấy người đàn ông, đáy lòng cảm thấy thật bực bội, nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
”Em khát!”
“Em muốn uống cái gì?” Mộc Trạch Uyên đáy mắt cất giấu lo lắng nói, cực nóng lòng giơ bàn tay vỗ về cô, ý đồ trấn an.
Mạc Nghiên không kiên nhẫn dẩu cánh môi: “Không biết, anh tự tìm.”
Mộc Trạch Uyên cùng Tiêu Mục Thần đứng dậy đi ra cửa, khi trở về trong tay xách theo năm sáu bình uống nước.
“Các anh muốn em phát phì sao, em lại không muốn uống nữa!” Mạc Nghiên tức quá đoạt lấy bình nước cam, cái miệng nhỏ không ngừng chu ra, nói là nói như vậy, nhưng uống xong một bình lại tiếp tục cầm lấy bình hồng trà khác, nhưng nháy mắt bị Tư Đồ Dịch ngăn lại.
“Nghiên Nhi, uống chậm thôi uống nhiều hồng trà sẽ ngủ không ngon.”
“Em không muốn ngủ! Ô ô…. Các anh một đám đều khi dễ em, đều chỉ coi trọng bảo bảo trong bụng! Anh anh, tránh ra….”
Nội tâm dâng lên một hồi ủy khuất, nước mắt không tự giác ra rơi xuống, cô cũng không biết chính mình phát sinh chuyện gì, dường như áp lực hồi lâu, trong lòng vô cùng bực bội, suy nghĩ thành đoàn hỗn loạn, cô cũng không nghĩ nói ra lời độc ác, nhưng là nhịn không được.
Tư Đồ Dịch sắc mặt ngưng trọng nhăn mi lại, đột nhiên, một tay đem Nghiên Nhi ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, tiến đến bên tai cô lẩm bẩm:” Nghiên Nhi ngoan, chúng ta đều ở đây, đừng hoảng hốt…”
Cô nhìn không rõ tình thế, đối với những người khác dẩu môi hình tỏ vẻ” chứng u buồn trước khi sinh”.
“Ô ô… Emsợ đau, nếu em khó sinh làm sao bây giờ, em lẽ nào hay không sẽ chết….”
Vấn đề liên tiếp được đặt ra, lông mày nhíu lại mang chút bất lực, đều nghe người ta nói sinh con là thập phần đau đớn, cô thực sợ hãi có thể hay không đau đến ngất, có thể hay không sẽ mất máu rất nhiều, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh khủng bố, làm đáy lòng cô sinh ra hốt hoảng.
Tư Đồ Dịch đau lòng hôn nhẹ lên cánh môi cô, nói ra liền tốt, sợ chính là nghẹn dưới đáy lòng, sẽ ảnh hưởng thân thể của cô: “Sẽ không, đừng suy nghĩ miên man, có anh ở đây, không cần lo lắng bất luận vấn đề gì! Khi em sinh con, anh cũng sẽ đi vào, anh sẽ chăm sóc em.”