• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Thâm cung ngày thu, hiu quạnh túc hàn. Trên chúc giá Đằng Mộc là hàng trăm ngọn nến đang nhảy nhót rực rỡ, thắp sáng cả Ngọc Cẩm cung.

Khi nghe Tuyên Giác muốn đến Ngọc Cẩm cung, Tạ Trọng Tự hơi nhíu mày.

"Hôm nay không phải ngày mười lăm sao?" Nàng bị vây hãm trong cung cấm đã lâu, lâu đến mức không thể đếm nổi ngày tháng nữa, nàng chỉ nhớ một tuần trăng đã trôi qua, "Hắn không đến chỗ Hoàng Hậu?"

Mùng một và mười lăm, Đế Vương nhập chính cung.

Tuy nói hắn thú Hoàng Hậu cũng chỉ để trưng bày, nhưng tóm lại Hoàng Hậu vẫn là Hoàng Hậu.

"Hồi nương nương, Bệ hạ nói hôm nay là Tiết Trung Thu, nên muốn cùng nương nương cộng độ*." Một cung nữ cụp mi rũ mắt, kính cẩn tiến đến thông báo, Ngay lập tức sẽ đến.

(*cùng chung, ở với nhau...)

Ngọc Cẩm cung có thừa ân sủng của Đế Vương, nguy nga tráng lệ, từng trụ cột được chạm khắc rồng phượng, từng viên gạch được nạm vàng khảm ngọc.

Trên gạch là tấm thảm mềm mại trắng như tuyết, làm cho cả cung điện ấm áp dễ chịu.

Cung nữ cảm thấy, cho dù là Phụng Hoàn cung của Hoàng hậu cũng không xa hoa mỹ lệ như vậy.

Tạ Trọng Tự lười biếng trả lời "Không gặp."

Cung nữ theo bản năng "a" một tiếng, hoang mang ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn lướt qua những cung nữ, thái giám đang hầu, thấy trên trường kỷ, vị công chúa tiền triều được vinh sủng vô hạn, chân đang để trần, tay trái chống trán ngọc, tay phải cầm lấy sách, ngữ điệu không chút quan tâm mà nói, hoàn toàn không để cái gọi là sủng ái của Đế Vương ở trong lòng.

Thấy cung nữ nhìn nàng, Tạ Trọng Tự buông sách, không hỉ nộ lặp lại, "Bổn cung nói, không gặp. Bảo hắn cút về đi."

Đôi mắt hạnh kia nhìn qua như sương mù dưới nắng mặt trời, lung linh diễm lệ.

Tuy rằng đang giận dỗi, nhưng cũng làm người nhìn ngứa đến tận tâm can.

Cung nữ kia bị từ cút to gan lớn mật kia doạ sợ, nhưng lại thầm nghĩ, "Trách không được sau khi Bệ hạ khởi binh mưu phản, lưu lại một mạng cho vị công chúa tiền triều này, thậm chí còn vinh sủng không ngừng...."

Đừng nói là nam nhân, nàng ta là nữ nhân nhưng cũng phải động tâm vài phần.

Sợ là chỉ cần một ánh mắt của Ngọc Quý phi, cũng có rất nhiều người cam nguyện vượt qua sông lửa.

Nhìn cung nữ ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng thật lâu, Tạ Trọng Tự nhíu mày, cung nữ cũng hồi phục tinh thần, cuống quít cúi đầu, thấp thỏm nhìn về phía thảm lông dê trắng như tuyết trên mặt đất.

Tạ Trọng Tự "ơ" một tiếng, "Ngẩng đầu lên, mới đến? Khẩn trương vậy sao, bổn cũng cũng không ăn thịt ngươi."

Hiếm khi được nhìn thấy gương mặt mới, nàng dẫm chân trần đi trên mặt đất, váy lụa dệt hoa văn màu vàng kim dày đặc, hình xăm hoa mẫu đơn trên mu bàn chân phải, khi bước lên tấm thảm màu trắng, đoá mẫu đơn sống động như thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK