• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Bọn tỳ nữ không biết chơi cờ, nên sẽ không lên tiếng.

Tuyên Giác ngồi đối diện với Tạ Trọng Tự, xem kỹ ván cờ.

Ván cờ này thật loạn, trắng đen lẫn lộn chồng chéo nhau, tỷ lệ thắng của quân trắng và quân đen gần như là bằng nhau, cách hạ cờ đều rối tung.

Chàng trầm mặc một chốc, sau đó hạ cờ, chàng nuốt vài quân cờ của Tạ Trọng Tự, sau lại nhường vài nước cờ, xem như hướng dẫn.

Tạ Trọng Tự nhìn nước cờ của Tuyên Giác, lòng càng lúc càng trầm.

Phong cách chơi cờ cũng như người, từ nước đi đến thủ đoạn cũng nói lên tính cách con người.

Cung yến Thất Tịch lần trước, nàng không thể bàn luận về ván cờ của Tuyên Giác, lần này nàng cố ý bày trí ván cờ trước, muốn thử xem cách hành sự và thủ đoạn của chàng.

So với tưởng tượng của nàng, Tuyên Giác quả thật càng tàn nhẫn quả quyết hơn. Nhìn bên ngoài mỗi nước cờ đều ôn hoà khiêm nhường, nhưng nếu xảy chân thì tất cả các nước cờ của chàng đều là sát chiêu.

Chỉ liếc nhìn một lần, đao chưa dính máu đã thắng.

Một ván cờ chơi đến sau giờ ngọ, Tạ Trọng Tự nuốt được một nửa quân cờ của Tuyên Giác.

Khi nàng ngẩng đầu, sương mù mông lung trong mắt tan đi một chút, nàng chớp mắt ngạc nhiên hỏi “...Ơ? Ly Ngọc? Ngươi đến lúc nào thế?”

Bàn tay đang thu dọn các quân cờ của Tuyên Giác khẽ khựng lại, thần sác chàng bình tĩnh ôn hoà đáp “Buổi sáng. Hôm qua cũng có đến, hẳn là ngài không biết được.”

Tạ Trọng Tự vờ như nghe không rõ nói “Ngươi nói to lên một chút đi?”

Tuyên Giác lặp lại lần nữa, Tạ Trọng Tự nghĩ nghĩ, nói “Hẳn là lúc đó ta đang ngủ. Chuyện của ngươi xong rồi? Chuẩn bị hồi Kinh sao?”

Tuyên Giác lắc lắc đầu, trực tiếp nói “Tạm chưa. Xảy ra chút chuyện phải xử lý.”

Sáng sớm Tạ Trọng Tự có nghe bọn họ nói chuyện với nhau, dường như có dính líu đến sư tỷ, trong lòng nàng nghi hoặc, thấy Tuyên Giác nhắc đến liền truy theo hỏi “Sao vậy? Việc lớn hay nhỏ? Có nghiêm trọng không?”

“Chắc chỉ là việc nhỏ.” Tuyên Giác trào phúng mỉa mai nói.

Đối với một gia tộc cành lá xum xuê, rụng một chiếc lá, chắc cũng chỉ là vấn đề lớn bằng hạt mè trong mắt chúng?

Chàng nói tiếp “Ngài còn nhớ lúc chúng ta ở gần Kinh Khẩu, ban đêm trên đường gặp được đôi phu thê kia không?”

Tạ Trọng Tự “Ừ. Phu quân tên Lâm Mẫn, thê tử là người Tô Châu, cùng nhau quay về thăm người thân đúng không?”

Cùng Tề gia có quan hệ gì sao?

“Thê tử họ Tề, là người Tề gia.” Tuyên Giác nói, “Tên một chữ Cẩm, nếu tính quanh co lòng vòng thì có quan hệ thông gia với nhà ta, nàng cùng thế hệ với phụ thân ta. Lúc trẻ Tề Cẩm cùng Lâm Mẫn bỏ trốn, trên gia phả nàng bị xoá tên, Tề gia hiện giờ không có tên của nàng. Đêm đó gặp được nàng và phu quân nàng, có lẽ là do đang mang thai, nhớ người thân, nên nhịn không được mới quay về Tô Châu. Bọn họ cũng không dám mang theo nhiều người hầu, sợ gây làm người ta chú ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK