• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tuyên Giác là loại người gì... Thời niên thiếu, Tạ Trọng tự chưa từng nghĩ qua, nàng chỉ cảm thấy dung mạo của chàng, một tấc lại một tấc đều vô cùng vừa ý của nàng.

Sau đó, Tuyên gia bị diệt tộc, đêm đó tuyết rơi lả tả trắng đêm, chàng điều tra phân tích kỹ càng nhân chứng vật chứng mà cầu xin Hoàng Đế phúc tra, thần sắc chàng lạnh lẽo, đôi môi run lên nhè nhẹ từng đợt, như đang tận lực khắc chế cảm xúc của bản thân. Nếu so sánh hai người với nhau, đêm đó Tạ Trọng Tự còn mất bình tĩnh hơn chàng, giống như chính gia tộc nàng bị hãm hại.

Sau đó, hoàng huynh nàng không thể nào khống chế được Đại Tề, các thế lực Thị tộc như mãnh thú bắt đầu xao động chống đối, thế lực khắp nơi bắt đầu mất cân bằng, Tuyên Giác lợi dụng tình hình phong vân hỗn loạn, một đường đăng cơ, cuối cùng Tạ Trọng Tự cũng tỉnh ngộ.

Tuyên Giác người này, dù tâm tư hay tài năng của bản thân, có mười phần nhưng chỉ thể hiện ra khoảng sáu phần.

Thu mình kiềm chế đến mức không giống người phàm.

Năm xưa, khi học ở Hàn Văn Thư viện, khi cùng với các đồng học luyện tập làm thơ văn, chàng thà rằng buông bút, chứ không dùng tài của mình mà chèn ép người khác.

Đạo trung dung* và phương pháp cân bằng, ở trong tay chàng cứ vậy được phát huy tối đa.

(*Cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử của Nho giáo.)

Cho nên, Tuyên Giác thể hiện ra bên ngoài sáu phần, nhưng thu về thành quả là mười phần.

Tạ Trọng Tự cắn khối điểm tâm mềm mại, thái độ đối với Tuyên Giác có chút hoài nghi.

Chàng vượt quá bổn phận của thần tử, nhưng hành động không đến mức ái muội, hơn nữa lại có chừng mực.

Tuyên Giác nhìn ra nghi ngờ của nàng, chàng nói, "Ta sợ Ðiện hạ trách tội, nên bồi Ðiện hạ một cái lễ. Có cả phần của Diệp Trúc cô cô, chốc nữa ta sẽ đưa cho nàng ấy."

Chàng nói xong thì nhìn nắm lá sen khác trong tay mình, thần sắc vô cùng tự nhiên.

Tạ Trọng Tự cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nàng thong thả ung dung đem điểm tâm xơi hết, sau đó hai người đi một đường quay về khách điếm Trường An.

Sau khi đánh một giấc, Diệp Trúc không dám ngủ nữa, nàng ta nôn nóng chờ Tạ Trọng Tự trở về.

Còn Cẩm Quan được ngủ no đủ nên tinh thần vô cùng phấn chấn, vừa thấy chủ nhân về đã nhào lên.

Tạ Trọng Tự nâng bao tay lên chắn nó lại, Cẩm Quan đột nhiên không kịp phòng bị, tông thẳng vào bao tay sau đó lảo đảo vài vòng ngã xuống đất.

Tạ Trọng Tự "Ngoan, ta ngủ một lát, đừng nháo."

Nói xong, nàng liền leo cầu thang, sau đó bỗng dừng bước.... Tuyên Giác vẫn chưa theo kịp.

Tạ Trọng Tự vốn muốn hỏi ngươi không ngủ bù sao, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là, "Ra ngoài có việc?"

Tuyên Giác đưa điểm tâm cho Diệp Trúc và Cẩm Quan, sau đó gật đầu, "Có hẹn với Tông Văn ở Nha Nội* tra vật chứng, xong việc ta sẽ ngủ bù sau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK