• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự không nói chuyện, nàng lẳng lặng khống chế hô hấp của mình.

Tất cả tin tưởng trước nay đều bị dập tắt hoàn toàn, ngay từ đầu nàng nhìn không ra chút manh mối nào.

Khi nàng còn bé, mẫu hậu gọi nàng là “Trọng Trọng”, trưởng bối thân cận cũng vậy, huynh tỷ cũng thế, bọn họ đều gọi nàng như vậy.

Nhưng sau khi nàng được phong hào, dù người nọ có thân mật cỡ nào cũng chỉ dám gọi nàng là “Nhĩ Ngọc”.

Chỉ có phụ và huynh mới gọi nàng bằng nhũ danh này.

Không, không, còn một người nữa cũng gọi nàng như vậy....

Tuyên Giác.

Tuyên Giác của đời trước.

Nàng hít vào thở ra nhịp nhàng, vẫn bình tĩnh như cũ. Tạ Trọng Tự nghiêng nghiêng đầu mê mang nghi hoặc hỏi “Mới vừa rồi ngươi nói chuyện phải không?”

Cảm xúc tồn đọng từ đời trước đã phá tan phòng tuyến trầm ổn mà Tuyên Giác xây dựng, chỉ trong chớp mắt, chàng tìm lý trí về xây dựng tường thành tinh thần kiên cố không gì phá nổi như cũ.

Chàng mất bình tĩnh nên nói những lời không nên nói, nhưng thấy Tạ Trọng Tự vẫn chưa nghe được, chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra, sau đó viết lên lòng bàn tay Tạ Trọng Tự một chữ ‘không’, rồi tiếp tục lau tóc giúp nàng.

Tạ Trọng Tự vờ như mất mát khi không có ai đáp lời mình, nàng thấp giọng “à” một tiếng, nói “Vậy, sư tỷ ta về chưa ha? Bây giờ đã là buổi tối rồi nhỉ?”

Cách tay gỗ của Giang Châu Tư bị rơi mất một móc khoá, muốn sửa chữa điều chỉnh lại thì cũng phải mất một canh giờ.

Tuyên Giác duỗi tay viết ‘Có lẽ là tối nay sẽ về. Nàng ấy dặn dò nàng đừng đợi.’

Khi chàng nghiêng người về trước Tạ Trọng Tự có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trên cổ áo chàng, ngón tay nàng khẽ co lại, nàng dứt khoát nắm bàn tay lại đưa lê miệng giả vờ ho khan để che giấu sự khác thường của bản thân.

Gân xanh trên thái dương Tuyên Giác nhảy nhót kinh hoàng, chàng cảm thấy có lẽ bản thân sắp tẩu hoả nhập ma luôn rồi, chàng đổi ly nước ấm khác đặt vào tay nàng, không nói lời nào chỉ tập trung lau mái tóc dài của Tạ Trọng Tự, sau khi đổi bốn năm tấm khăn tóc Tạ Trọng Tự cuối cùng cũng khô, lúc đó chàng mới thả nàng đi ngủ.

Lúc này mí mắt Tạ Trọng Tự đang đánh nhau ì xèo, mơ màng bị Tuyên Giác hấp dẫn.

Nàng khép hờ đôi mắt, dư quang nhìn thoáng qua sườn mặt của Tuyên Giác, hiếm khi thần sắc chàng lại lãnh đạm sắc bén, hệt như một thanh trường kiếm phá vỏ ra, toát lên sự lạnh lùng chết chóc.

Sau khi Tuyên Giác đỡ nàng nằm xuống liền thổi đèn rời đi.

Bốn phía yên tĩnh, Tạ Trọng Tự nhịn không được lẩm bẩm thành tiếng “Hai ngàn chín trăm ba mươi bốn, hai ngàn chín trăm ba mươi lăm, hai ngàn chín trăm ba mươi sáu....”

Ngay từ lúc bắt đầu đếm, đến giờ vẫn chưa ngừng.

Nhưng càng đếm, hô hấp nàng càng run rẩy hoảng loạn, chờ đến khi đếm tới ba ngàn, nàng trợn mắt bật dậy, Tạ Trọng Tự ôm lấy đầu run bần bật, mười ngón tay lạnh lẽo cắm vào mái tóc dài như thác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK