• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự vừa tỉnh lại, nhất thời cảm thấy ngũ cảm trì độn, tai mắt mũi miệng dường như không còn là của chính mình, ngay cả nước ấm vào họng cũng không có cảm giác mấy, chỉ như sợi lông nhẹ nhàng quét qua mà thôi.

Nàng mơ hồ nghe thấy có người nói gì đó, nhưng lại nghe không rõ, nàng chỉ có thể lặp lại “Sư tỷ, muội không nghe rõ, tỷ cứ đưa nước cho ta đi.”

Rốt cuộc chén nước cũng rơi vào tay nàng. Bàn tay có thể cảm nhận được sự ấm áp, quả nhiên xúc cảm sẽ khôi phục trước.

Tạ Trọng Tự uống thêm mấy ngụm nước ấm để nhuận giọng, hỏi “Muội ngủ mấy ngày rồi?”

Chén nước uống xong liền bị người nọ lấy đi, sau đó viết lên lòng bàn tay nàng hai chữ ‘một ngày’.

Tạ Trọng Tự “a” một tiếng, mặt ủ mày ê nói “Tại sao không phải là bốn năm ngày chứ, ngủ một giấc tỉnh dậy thì hồi phục luôn là tốt rồi.”

Mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, thật là phiền.

Tuyên Giác đứng một bên lẳng lặng nhìn nàng, chàng không hề lặp lại câu nói vừa nói lúc nãy “Giang sư tỷ đã ra ngoài.”

Giang Châu Tư muốn đi tìm vài vị thảo dược, để ngừa Tạ Trọng Tự xảy ra việc bất trắc. Còn nữa, dường như con anh vũ màu hồng nhạt của nàng bị cảm mạo, nó cứ hắt xì không ngừng, chỉ nói giúp nàng mấy câu cũng vô cùng mệt mỏi, nó vô cùng cần thuốc.

Mấy ngày nay Tạ Trọng Tự đều ở Trường Dương sơn trang, trên núi có một căn phòng khá yên tĩnh dành cho khách, ở đây có thể nghe tiếng suối róc rách, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim líu lo, vô cùng thanh tịnh.

“Bên ngoài có nắng sao? Muội muốn đi tắm nắng.” Tạ Trọng Tự đột nhiên nói, “Ở trong phòng mãi cũng buồn.”

Tạ Trọng Tự mặc một chiếc váy trắng dài do Trường Dương sơn trang đưa, tóc cũng chưa vấn, tuỳ tiện rối loạn rơi sau lưng, mái tóc dài xoã tung vây lấy nàng trông nàng vô cùng yếu ớt. Môi đỏ kiều diễm lúc trước giờ tái nhợt, khó che đậy được thần sắc yết ớt bệnh tật của nàng.

Sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời chiếu vào hành lang và mái giác, cả một khoảng sân đắm chìm trong nắng ấm và làn gió thu.

Tuyên Giác dời tầm mắt ra khỏi người Tạ Trọng Tự, chàng đi đến bên khung cửa sổ muốn xem thời tiết bên ngoài thế nào, sau đó quay về bên cạnh Tạ Trọng Tự, viết một chữ vào lòng bàn tay nàng ‘Được’.

Những quý nhân đến Trường Dương sơn trang hầu hết sẽ tự mang theo người hầu của mình, nên người hầu ở đây không nhiều lắm, nhưng bù lại tay chân của họ vô cùng nhanh nhẹn.

Hầu gái đứng một bên từ lâu thấy vậy bèn tiến lên muốn vấn tóc cho Tạ Trọng Tự, nhưng lại bị Tuyên Giác từ chối “Buổi sáng chuẩn bị một ít cháo và mì sợi, làm ngọt một chút.”

Chờ người hầu gái vội vàng rời đi, Tuyên Giác lấy từ trên giá xuống một cái áo khoác lông cừu và khăn quàng cổ bọc Tạ Trọng Tự lại, sau đó lấy một mảnh lụa vấn tóc của nàng lên, mảnh lụa mềm mại rũ xuống bên cạnh sườn mặt của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK