• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Cùng nhau đi du lịch.)

Editor: Lưu Hii

Đêm quả thật đã muộn, lăn qua lộn lại trên đường, lúc về còn phải ngồi phân tích cặn kẽ bằng chứng, dù cho buổi chiều Tạ Trọng Tự đã ngủ bù rồi, nhưng bây giờ cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.

Nàng nghĩ nghĩ, có chút không yên tâm hỏi Tuyên Giác, "Những hồ sơ đó, là ngươi định trả lại cho chúng sao?"

"Trả lại?" Tuyên Giác lắc đầu, "Không. Ta là do Hình Bộ điều tới, hồ sơ vụ án phải mang về Vọng Đô nguyên vẹn, đối với những tông văn ta thu thập rải rác ở Dương Châu, tạm thời sẽ cất giữ. Chờ Trần Thượng Thư nhận được tin, lúc chuẩn bị rời khỏi Dương Châu thì sẽ trả lại."

Đây có thể là vụ án sẽ làm tê liệt Dương Châu mà hàng loạt người đang chờ đợi.

Mà Tuyên Giác lại không tin tưởng vào Thị tộc đang nắm giữ Giang Nam.

Thị tộc có tài, có tiền, trong triều có người, còn có dã tâm.

Kiếp trước, Tần gia cầm đầu thống nhất Thị tộc, sau khi nhận thấy Tạ Sách có ý vây bắt bọn chúng, vì vậy bọn chúng dứt khoát âm thầm tạo phản.

Thậm chí bọn chúng còn tìm mọi cách để liên lạc với chàng.

Tuyên Giác cửa nát nhà tan đều do Tạ Sách ban tặng, sau được an bài như sủng vật sống bên cạnh Tạ Trọng Tự với cái danh là Phò Mã, bọn chúng không tin là Tuyên Giác không hận.

Thực tế thì Tuyên Giác hận, vô cùng hận.

A tỷ chàng cùng vị hôn phu đã chuẩn bị thành thân, gối uyên ương cùng áo cưới đỏ rực rỡ đều đã thêu xong, đêm trước khi bị bắt vào ngục huynh trưởng của chàng vẫn còn ngồi cùng với Công Bộ bàn bạc, thảo luận chuyện tu đường sửa miếu thế nào, phụ mẫu chàng đêm đó vui mừng tắt đèn vào mộng đẹp sớm.

Cho dù là gia đình quyền quý trong triều thì giữa muôn ngàn sinh linh, gia đình chàng cũng chỉ là một gia đình vô cùng bình thường mà thôi.

Qua một đêm, tất cả đều hoá thành hư ảo.

Ngay cả huyết mạch duy nhất còn sót lại, tiểu công tử tài mạo hơn người trong miệng bá tánh cũng bị Hoàng Đế xem như vật nuôi ban cho Công Chúa.

Cho nên, Thị tộc đều chắc chắn rằng, trong lòng chàng muôn vàn thống hận, khuất nhục lại bất kham.

Hận là có, hận đến cả người tê dại, hận đến tim như chết lặng.

Chàng giữa đạo hiếu một năm, sau đó một mình lẻ loi lên bắc xuống nam nhàn du một năm, nhưng nổi thống hận của chàng vẫn không thể nào nguôi.

Khi đọc xong Minh Hữu cũng là lúc chàng biết được tất cả chân tướng, chàng thà biến thành kẻ điên dại còn tốt hơn nhiều so với việc một mình gặm nhắm bi thương rồi tự bình phục.

Khi đó, điều chàng quan tâm hơn tất cả, là những tham vọng ngông cuồng bộc phát qua những lời nói vụn vỡ của bọn chúng.

Đừng nói đến việc Tạ Trị không thể khống chế cục diện này, ngay cả Tạ Sách, người đã tung hoành cả đời cũng chỉ có thể miễn cưỡng kìm chế Thị tộc, cũng không biết khi nào sẽ sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK