• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Canh ba đêm tối như bưng, đi đêm không sợ gặp cô hồn dã quỷ thì cũng sợ đụng phải cường đạo thổ phỉ.

Tạ Trọng Tự duỗi tay giữ chặt dây cương, để xe đi chậm lại. Cây đao nhỏ trong tay áo cũng nhẹ nhàng không tiếng động mà rơi vào lòng bàn tay nàng.

Cẩm Quan đang ngủ trên cây gỗ bên cạnh bị Tạ Trọng Tự gãi gãi sau cổ, cũng tỉnh lại.

Thị lực của ưng so với con người tốt hơn rất nhiều, nó nhìn thấy vô cùng rõ, không giống như có kẻ địch đến mà chỉ phẩy phẩy cánh nghi hoặc.

Tạ Trọng Tự thấy vậy có chút an tâm.

Nhưng tâm nàng mới an được nửa đường, người phía trước nghe được âm thanh kẽo kẹt của xe ngựa, người nọ vui mừng quá đỗi liền đứng bật dậy, chạy như bay đến chỗ Tạ Trọng Tự, suýt chút nữa đâm sầm vào cái xe ngựa vốn mỏng manh yếu đuối.

Cũng may con ngựa già này phản ứng trì độn nên không dùng một chân đá hắn đi, thêm nữa nhờ Tạ Trọng Tự phản ứng kịp thời lập tức kéo dây cương, xe ngựa khó khăn lắm mới dừng lại được.

Tạ Trọng Tự nhịn không được nhảy xuống mắng, "Ngươi không có mắt thì thôi, ngay cả mạng cũng không cần hả???"

Người nọ nói, "Là muốn nhờ người cứu mạng! Là ta không đúng, xin lỗi xin lỗi, là tại hạ lỗ mãng!"

Dựa vào ánh trăng, Tạ Trọng Tự liền nhìn rõ người này.

Một vị công tử quần áo phú quý, nhưng lúc này mặt mày hoảng hốt, trên quần áo gấm vóc đều là bùn đất dơ bẩn. Diện mạo văn nhã, có một loại mùi vị thiếu gia nhà người ngọt như ủ mật.

Tạ Trọng Tự nhìn qua liền cảm thấy mùi vị này có chút quen thuộc, nàng chợt bừng tỉnh...

Ồ, ca ca nàng cũng như thế này nha.

Vị công tử này đột nhiên bị kéo cùng độ cao với Thái Tử gia, chân tay hăn luống cuống liền giải thích, "Cái đó, đại ca... A, không đúng, tiểu ca, nương tử ta có chút không khoẻ, ngựa của bọn ta lại xốc nảy, nàng ấy không thể đi bộ vào đêm tối thế này, có thể cho bọn ta ngồi chung xe....."

Tạ Trọng Tự nhíu mày, nàng hất hàm dưới hỏi, "Đó là phu nhân của ngươi?"

"Đúng đúng, nàng mang thai, xe ngựa lại lật, cũng may nàng không bị thương nặng." Vị công tử lải nhải.

Tạ Trọng Tự nghiêng đầu nhìn xung quanh, trên đường tối tăm không nhìn rõ, quả nhiên nhìn thấy được chiếc xe ngựa hoa lệ, mái giác treo chuông đồng, chạm khắc vàng bạc đang nằm chỏng chơ giữa đường.

Chỉ là không thấy được ngựa đâu.

Nàng nghi ngờ hỏi, "Ngựa của ngươi đâu? Lật xe lại cũng có thể dùng tiếp.... Nhìn xe của ngươi thì, có vẻ rất chắc chắn."

Vị công tử thẹn thùng, "Hổ thẹn hổ thẹn, tại hạ ngự thuật không tinh, bộ dây cương không bền chắc làm cho con ngựa đó chạy loạn khắp nơi. Đoán chừng là đã chạy đến ngọn núi bên kia rồi."

Hắn nói xong liền chỉ chỉ nơi đồng không mông quạnh dưới chân núi.

Tạ Trọng Tự "...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK