• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Đầu ngón tay Tuyên Giác bị Tạ Trọng Tự niết có chút tê dại, chàng bình tĩnh thu tay lại, chần chừ một chốc, liền viết vào lòng bàn tay nàng mấy chữ ‘Chưa hồi Tuyên phủ’.

Đại ý có thể hiểu là Tuyên Giác chưa hồi Tuyên phủ, cũng có thể hiểu là Giang Châu Tư chưa hồi Tuyên phủ xem xét, nên cũng không biết được chủ tử trong phủ đã về hay chưa.

Tạ Trọng Tự ngẫm nửa ngày, cũng không thể ngẫm được hết vấn đề này, nàng định trực tiếp hỏi người trước mặt có phải là sư tỷ hay không...

Cho dù không phải sư tỷ, thì người này đối với nàng không có ác ý, nói không chừng là vú già quản sự ở đây đến hầu hạ nàng.

Đột nhiên Tạ Trọng Tự mơ hồ nghe được tiếng anh vũ kêu. Âm thanh của Quả Đào khá là chói tai, so với bình thường càng dễ đâm thủng màng nhĩ người khác hơn nữa.
Nàng mơ hồ nghe được mấy âm thanh ‘ta’ ‘hồi’.

Tạ Trọng Tự lập tức thả lỏng.

Giang Châu Tư từ cửa hông đi vào trong viện, nhìn thấy Tạ Trọng Tự được bọc thành quả cầu tròn, vừa mới ra hiệu “Ta đã trở về.” xong, không khỏi khựng lại, sau đó mới tiếp tục ra dấu câu kế tiếp “Sao lại mặc thành quả cầu thế này? Bên ngoài gió cũng không lớn lắm mà.”

Nàng tiến lên hỏi Tuyên Giác “A Tự tỉnh lúc nào?”

Tuyên Giác “Nửa canh giờ trước.”

Giang Châu Tư ngó trái ngó phải, nói “Khí sắc cũng ổn, ăn cái gì... Cháo hả? Không thêm thịt sao?"

Tuyên Giác nhìn đôi môi tái nhợt như cũ của Tạ Trọng Tự, tìm cả buổi trên mặt nàng cũng không nhìn thấy cái gọi là khí sắc ổn như lời Giang Châu Tư nói, chàng trầm mặc lúc lâu, niệm tình Giang Châu Tư là sư tỷ của Tạ Trọng Tự ở Quỷ cốc, chàng ôn hoà nói “Chờ thêm mấy ngày nữa đi.”

Quỷ cốc dưỡng người dưỡng đến thành kiểu người ẩu tả, bằng không thì năm đó họ cũng không đến mức xem Tạ Trọng Tự như củ cải mà đem chôn xuống đất cát như vậy.

Giang Châu Tư thi châm cho Tạ Trọng Tự cũng chưa từng hỏi nàng có đau hay không, đương nhiên những việc nhỏ nhặt thế này lại càng không thèm quan tâm, nàng nghe vậy thì gật đầu “Ngươi an bài là được. A đúng rồi, ngươi có quen người Tề gia không? Có người nhờ ta giao ít đồ đạc.”

Tuyên Giác tưởng là việc tư, chàng không hỏi nhiều, chỉ nói “.... Vị buổi chiều hôm trước đến, hôm qua cũng đến, phỏng chừng hôm nay cũng sẽ đến, cứ tìm hắn là được.”

Giang Châu Tư “???”

Giang Châu Tư “Là cái tên lấm le lấm lét bỉ ổi đê tiện đó sao?”

Tề Nhạc bỉ ổi đê tiện không sai, nhưng diện mạo hắn lại đoan chính, tuyệt đối không xứng với danh hiệu ‘bỉ ổi đê tiện’ này, Tuyên Giác nghi hoặc hỏi “Ngươi chưa nhìn thấy hắn? Hôm trước lúc ngươi rời phòng đi xem Điện hạ, hắn đứng sau lưng sườn phòng đấy thôi.”

“Nhaaa~~” Quả Đào giúp Giang Châu Tư kéo thật dài âm cuối, “Là hắn nha. Có thấy có thấy. Hôm nay hắn tới đúng không, được, đợi lát nữa tìm hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK