• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tề Nhạc vừa bị Tuyên Giác nói bóng nói gió trong lòng vốn vô cùng khó chịu, hơn thế nữa tên này quả thật có thiên phú hại người xong tỏ vẻ không liên quan đến mình, vì vậy hắn vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ cười vô cùng hớn hở nói “Sao đấy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tuyên Giác quét mắt liếc nhìn hắn, Tề Nhạc vô cùng ngoan ngoãn mà câm miệng, hắn hắng giọng đứng đắn nói “Cần ta hỗ trợ gì không?”

“Không cần.” Tuyên Giác mất bình tĩnh chỉ trong chốc lát, nói “Thiếu ngươi một buổi thưởng trà, lần sau sẽ đền bù.”

Chàng nói xong liền lướt qua Tề Nhạc đi về phía Trường Dương sơn trang.

Trên mặt không thể hiện ra cảm xúc nhưng trong lòng lại như lửa đốt, chỉ có thể thầm nghĩ may mắn Trường Dương sơn trang cách đây không xa, chỉ cần nửa khắc lập tức có thể đến đó.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, ‘tách tách’ rơi trên ô giấy, bỗng nhiên Tuyên Giác cảm thấy tim như lỡ mất một nhịp.

Chàng nghĩ: Nhĩ Ngọc.... Ở Tô Châu hẳn là sẽ không gặp được người quen đâu...

Chàng không thu được bất kỳ tin tức nào của quý nhân từ Kinh Thành đến Tô Châu cả.

Vậy người nọ là ai? Nam nhân ư?

..... Cùng nhau đến suối nước nóng? Đùa cái quái gì vậy?!

Đời trước nàng xuống phía nam bị nhiễm phong hàn, nửa đêm phải chạy đến Trường Dương sơn trang, chàng và Thích Văn Lan vừa lúc có mặt ở Tô Châu vì vậy bèn mượn mấy cung nữ của Tam Hoàng tử hầu hạ Nhĩ Ngọc vào suối nước nóng.

Đôi mắt của Tuyên Giác khuất dưới tán ô màu xanh trắng, không ai có thể nhìn thấy đôi mắt luôn chứa nét thanh nhuận trước đây hiện giờ đang lặng lẽ thay đổi.

Lặng lẽo nguy hiểm, làm người nhìn không rét mà run.

Tề Nhạc thấy Tuyên Giác đi xa, vốn định như cũ một mình đi đến chốn thanh nhàn vui chơi, tỷ như xem có ai thừa dịp trời mưa đi đua thuyền rồng hay không, hắn muốn đặt tiền cược. Nhưng lời nói của Tuyên Giác lúc nãy cứ quay cuồng trong đầu hắn, Tề Nhạc lập tức cảm thấy vô vị chán chường.

Hắn gọi hắc y nhân lại hỏi “Ai! Ly ngọc muốn đi đâu vậy?”

Hắc y nhân dừng bước chân lại, muốn nói lại thôi.

Tề Nhạc không kiên nhẫn dùng quạt xếp điểm điểm vào không khí, nói “Mau nói. Bạch Đường, ta sẽ không hại hắn đâu.”

Bạch Đường nghĩ đến lời Tuyên Giác dặn phải cư xử sao cho đúng mực, nghĩ đến dù sao chủ nhân cũng muốn mược sức của bằng hữu cũ, hắn bèn nói “Là Trường Dương sơn trang.”

Tề Nhạc kỳ quái hỏi “Đi đến nơi đó làm gì?” Sau đó hắn quay gót, chạy theo hướng Tuyên Giác vừa đi.

Mà lúc này Trường Dương sơn trang đang lặng lẽ chìm trong sương mù.

Vốn suối nước nóng là nơi có hơi nước mờ ảo, nay thêm mưa rơi nặng hạt càng làm cho con người cảm thấy hoảng hốt hư ảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK