• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

"Diệp Trúc à?" Ngữ khí của Tạ Trọng Tự như thường ngày, "Sao lại trở về nhanh như vậy? Vào đi."

Tiếng đập cửa tạm dừng lại, người nọ từ từ mở miệng, "Tại hạ không phải là Diệp Trúc cô cô."

Là giọng của nam tử.

Nghe xong giọng nói này, nàng chợt cảm thấy có chút quen tai.

Không nhớ nổi là ai. Nhưng có lẽ đã từng giao tiếp.

Nàng suy tư xoay xoay thanh chuỷ thủ trong tay, người bên ngoài thấy nàng trầm mặc, liền nói thêm, "Nghe tới mỹ danh của công chúa, diễm tựa đào lí, tâm hướng vãng chi*.""

(*Xinh đẹp như cây đào (đào trái á mọi người, không phải hoa đào chưng tết nha 😊 ), trái tim khao khát.)

Vô duyên vô cớ, nói năng tuỳ tiện.

Đầu ngón tay Tạ Trọng Tự dừng lại, nàng đã nhớ ra gã này là ai.

Tiểu nhi tử của Vạn gia, Vạn Khai Tuấn.

Phụ thân của Vạn Khai Tuấn là Vạn Thủ Thành, Nội Các đại học sĩ, bán triêu toạ sư*, học trò trong thiên hạ nhiều vô số, danh tiếng của lão trên dưới trong triều và bá tánh đều rất tốt. Lời nói của văn nhân trên triều hơn nửa đều nằm trong tay lão.

(*Một nửa số quan lại trong triều đều là học trò do ông dạy dỗ.)

Đứa con trai nhỏ này của lão là lúc sáu mươi tuổi mới có được. Lão dạy không nổi gã.

Vạn Khai Tuấn là một kì nhân, có cấu tứ*, khi đi đến ca lâu tìm hoan, tạo ra các dâm từ diễm khúc được lưu truyền rộng rãi, có tính Thương hương tiếc ngọc nên được danh hiệu ăn chơi trác táng. Gã cũng thật sự là kẻ ăn chơi trác táng, lá gan lớn, ỷ lại phụ thân là người quyền thế, tuỳ tâm sở dục, đối với sắc đẹp cũng không chống cự.

(*Cấu tứ: sự vận động tâm tư (tứ) của nhà văn, nhà thơ hướng về một đối tượng thuộc xã hội hoặc thiên nhiên trước khi xây dựng (cấu) tác phẩm. Nhà văn hay nhà thơ là người có năng khiếu nhạy bén về mặt thâm nhập và nắm bắt đối tượng. Họ nhìn thấy và cảm nhận được những cái mà những người khác không hoặc chưa nhìn ra ngay được trên những phương diện nào đó.
Đại khái nói ông này giỏi về mấy dâm từ thô tục.)

Luôn làm chút chuyện mất hết thể diện.

Đời trước.... Tạ Trọng Tự nghiên đầu mỉm cười, nàng quên mất rồi, ánh mắt long lanh nhìn Lãm Nguyệt Trì.

Nàng đã làm thế nào nhỉ?

Nàng tự thả ra tin tức không được Tuyên Giác sủng ái, làm mọi người nghĩ rằng nàng chỉ là nàng công chúa tiền triều bị vứt bỏ, bạc nhược sống nơi cung cấm, sau đó ăn mặc lộng lẫy, ngồi bên Lãm Nguyệt Trì. Đụng phải Vạn Khai Tuấn bị nàng tính kế.

Vạn Khai Tuấn quả nhiên thấy sắc nảy lòng tham, muốn đụng chạm thân thể, lúc đó nàng bất chấp nhảy thẳng vào Lãm Nguyệt Trì.

Tuyên Giác nghe tin chạy đến cứu nàng lên.

Chàng vì chuyện đó vô cùng tức giận, giận chó đánh mèo phế hơn phân nửa thế lực của Vạn gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK