• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự xuống xe ngựa trước Huyền Vũ môn.

Trong cung cấm dùng ngựa, cho dù Phụ Hoàng sủng ái nàng để nàng có thể làm mọi thứ mình thích, nàng cũng không có thể trắng trợn lộ liễu như vậy.

Mặt trời ban trưa chậm rãi lên cao, ánh nắng rực rỡ rơi đầy trên ngói lưu ly của cung điện, lung linh sáng ngời.

Vượt qua cấm vệ quân, đã có một thái giám mặc áo màu lam kính cẩn dẫn Tạ Trọng Tự đi, hắn nịnh hót nói, "Điện Hạ, ngọ yến* hôm nay là do Bệ Hạ đặc biệt chuẩn bị để chào đón ngài quay về đấy ạ."

(*Tiệc trưa)

Tạ Trọng Tự thờ ơ gật đầu không đáp lời, nàng cũng không thích yến tiệc ồn ào đông người, nhưng có thể gặp lại Phụ Hoàng và Hoàng Huynh, chung quy trong lòng nàng vẫn nhảy nhót vui mừng.

Cung điện rộng lớn, Tạ Trọng Tự đi một lúc gót chân có chút đau mới đến được Tê Hà điện.

Nói đến thì cũng quái, rõ ràng khoảng năm sáu ngày trước, lúc đi qua các đình viện tuy xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, nhưng đời trước vẫn khác với đời này, cũng như những gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, đặc biệt là những người thân thuộc càng phân rõ ràng hơn.

Tạ Trọng Tự nhìn Hoàng Huynh của nàng. Hoàng Huynh nàng danh là Trị, tự là Cửu An, kế thừa dung mạo của mẫu thân, thậm chí diện mạo của hắn so với muội muội là này còn đẹp hơn vài phần. Chẳng qua trong bụng hắn không có thứ gọi gọi nham hiểm, hung ác, ngốc nghếch đến nổi Trưởng công chúa Đại Lương ở Tây Vực ban cho lời bình: "Bao cỏ mỹ nhân* không hơn không kém!"

(*Người đẹp nhưng lại vô dụng, bất tài.)

Nếu hắn sinh ra trong gia đình nhà quan bình thường, chắc chắn sẽ thành đệ nhất ăn chơi trác táng lưu luyến ca lâu, đáng tiếc là hắn thật biết chọn bụng chui ra, cứ như vậy không có trâu bắt chó đi cày được phong làm trữ quân.

Phụ Hoàng và Mẫu Hậu này tình cảm rất tốt, sau khi Mẫu Hậu mất, hắn liền dồn hết tình cảm lên nữ nhi, rõ ràng là vô cùng kinh tởm Thị tộc, khi cán cân cân bằng giữa triều đình và Thị tộc bắt đầu suy yếu, Phụ Hoàng cứ thế ngây ngốc đẩy hai huynh muội bọn họ lên đầu ngọn sóng.

Tạ Trọng Tự nhìn Tạ Trị đang mặc mãng bào của Thái Tử, nhiều năm trôi qua, tất cả tình cảm của nàng chỉ có thể thốt ra một câu, "Hoàng Huynh."

Hai mắt Tạ Trị sáng rực, một chút trầm ổn cũng không có, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ nàng, nói "Trọng Trọng về rồi à?, sau đó lại đè thấp âm thanh, Nếu muội ngồi bộ liễn quay về, chắc sẽ càng uy phong hơn nữa."

Hoàng Huynh của nàng lớn lên thật đẹp mắt, nhưng cũng thật ngốc nghếch.

Đời trước Tạ Trọng Tự đã thỉnh giáo được sự ngốc nghếch của hắn, sức chịu đựng của nàng vô cùng cao, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Đúng vậy, thật đáng tiếc ai, ai bảo muội bị bệnh chứ."

Tạ Trị đã lâu không gặp muội muội, trong lòng vô cùng vui mừng, nên không chú ý đến thái độ của Tạ Trọng tự, hắn hớn hở che chở nàng phía sau, dẫn nàng đi gặp Phụ Hoàng, cung phi và ba vị hoàng tử còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK