• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự không ngờ được Thứ Sử Dương Châu không ở trên thuyền hoa xã giao, mà lại xuất hiện ở Khanh Nguyệt Ti, tuy nàng phản ứng nhanh nhẹn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.

Chủ nhân và nô bộc ngồi cùng bàn dùng bữa không có gì kỳ quái, Tuyên Giác và nàng nói chuyện với nhau cũng không có gì kỳ quái, thật ra nội dung nói chuyện của hai người cũng nằm trong phạm vi nhất định, đều thích hợp với bất kỳ mối quan hệ nào, kể cả quan hệ chủ tớ.

Nhưng Trương Bình từ một kẻ không có bối cảnh gì, dần dần leo lên được vị trí Thứ sử Dương Châu như bây giờ, ắt hẳn sẽ biết nhìn thấu mọi chuyện.

Nàng sợ nhất là loại người như thế, liếc mắt liền có thể nhìn thấy điểm khác thường không thích hợp....

Lòng nghi ngờ nổi lên, khó mà xoá bỏ được.

Trương Bình xuất thân là tiến sĩ, thuộc kiểu người có diện mạo văn nhã, lão bản của Khanh Nguyệt Ti còn đi sau lưng hắn, sự đối lập giữa người lăn lộn trên thương trường và người văn nhã, càng làm cho hắn dễ chiếm được hảo cảm của người khác hơn.

Lúc này, hắn trưng ra gương mặt vô cùng hiền lành, Tuyên Giác cũng không tiện làm phật ý hắn, chàng đáp, "Không sợ Trương đại nhân chê cười, quả thật là không có. Hơn nữa, ta sợ lên thuyền hoa sẽ gặp nhiều người quen, Giác không thích nơi ồn ào náo nhiệt, vì vậy ở đây tìm chút yên tĩnh. Thế nào, Trương đại nhân cũng thế sao?"

Trương Bình là quan phụ mẫu, xã giao là chuyện thường ngày, đối với hắn không có thứ gì được gọi là tạm nghỉ ngơi.

Hắn tới đây, là vì bàn giao vài việc và lấy sổ ghi chép ở Khanh Nguyệt Ti, một chốc nữa còn phải đi tới kênh đào để lên thuyền hoa cho kịp. Chỉ là, hắn thật sự không ngờ sẽ chạm mặt chủ tớ hai người ở đây, Trương Bình mím chặt miệng, không tiết lộ toà tửu lâu có thu nhập phong phú này là điền sản của hắn, hắn lắc đầu cười nói, "Có thể trốn một chốc cũng tốt, uống rượu nhiều hại thân, còn kém hơn nhiều so với việc ngồi thưởng cảnh đẹp lại phẩm món ngon, thoải mái hơn."

Hai người khách sáo vài câu liền cáo từ.

Trương Bình thậm chí còn mở miệng hỏi vụ án tiến triển như thế nào, Tuyên Giác cũng chỉ vân đạm phong khinh nói, "Chỉ sợ là vị cáo ngự trạng kia có chấp niệm quá sâu, thậm chí còn vô căn cứ. Án tử đã hết đường xoay sở, so với kết luận ban đầu cũng không có gì thay đổi."

Chờ hai người rời khỏi Khanh Nguyệt Ti, Trương Bình mới cất bước đi tới cửa sổ tròn phía trước rồi nhìn xuống, chỉ thấy hai người một trước một sau đi vào phường gia công ngọc, là cửa hàng mới khai trương, nghe nói tay nghề không tinh, nhưng chiếm được vị trí tốt, ở nơi phồn hoa náo nhiệt nhất nên khách ra vào không ít.

Trương Bình cho là hôm nay Tuyên Giác phải xử lý việc điêu khắc ngọc, hắn thu ánh mắt lại, nhàn nhạt hỏi lão bản Khanh Nguyệt Ti, "Vừa rồi nói tới đâu rồi?"

"Thưa, tới việc khai thác sản nghiệp, danh tiếng của chúng ta được khống chế rất tốt, có thể tổ chức các hoạt động làm cho khách nhân gắn bó lâu dài." Lão bản vừa mới miệng, liền biết ngay là người có kinh nghiệm lão làng, "À, đúng rồi, ví dụ như có hoạt động rút thăm trúng thường, lúc nãy hai vị kia đều trúng thưởng không nhỏ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK